Nhìn hành vi của Bàn Tử, tuy rằng lén lút, nhưng An Nhiên cảm thấy, cầm hai bao tải rau dưa và
khoai tây mới mẻ này đưa cho những người lão nhược bệnh tàn dựng bọn họ cũng sẽ không cảm
thấy kinh ngạc.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, An Nhiên lại không quản chuyện này nữa, vật tư của bọn họ bên này
còn rất nhiều, lúc đầu chiếc xe vận tải kia lại được Chiến Luyện gắn thêm một thùng xe phía sau,
bên trong nhét đầy vật tư, đủ loại được phân loại, giống như toa xe lửa.
Cho nên An Nhiên không muốn đoạt hai bao tải đồ vật với những người già phụ nữ và trẻ em kia.
Trong lúc Lương Tử Ngộ mang theo hai bao tải rau dưa khoai tây đi tới chỗ những người còn sống sót,
thì cửa sau tiểu khu lặng lẽ bị mở ra, Lôi Giang đứng ở cạnh cửa, nhìn cây dây mây dây dưa ngoài
cửa, trong lòng suy tư lên kế hoạch tiếp theo.
Phía sau hắn, Chu Tường đang đứng, thấy thời gian dài Lôi Giang không nói chuyện, Chu Tường tiến
lên một bước, nói với hắn:
"Đại ca, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ngoài cửa lớn tiểu khu này, đã sớm bất tri bất giác trở thành thiên hạ của cây dây mây này, thân là
một dị năng giả hệ thổ, Lôi Giang đã phát hiện loại cây này đã cắm rễ ở khắp nơi, trừ bên trong
tiểu khu không thể tiến vào ra, chúng ở bên ngoài đã ăn sâu bén rễ.
Đương nhiên, trong lòng đất phát sinh ra cái gì, Lôi Giang chỉ đại khái nắm giữ được ít nhiều,
nhưng không chính xác, đại loại hắn biết nơi nào có cục đá, thành phần như thế nào, nơi nào có thực
vật, thực vật phân bố như thế nào, còn lại cũng không biết.
Hắn phát hiện ra những cây mây bao xung quanh là của An Nhiên, bởi vì hiện tại trêи mặt tường
tiểu khu sinh trưởng một ít dây mây không đả thương người, những cây mây đó được
Trương Bác Huân cố ý dặn dò, không được diệt trừ.
Không nói nguyên nhân là gì, nhưng chúng không đả thương người, hơn nữa còn nghe theo mệnh lệnh của
An Nhiên, điều này Lôi Giang đã biết.
Như vậy, An Nhiên này còn khó đối phó hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
"Trong đám quân nhân cũng có 5-6 người là dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy."
Qua hồi lâu, Lôi Giang mới nặng nề mở miệng, cũng không biết hắn cảm thấy là nhiều hay là ít, phải
biết rằng Lôi Giang đi từ huyện thành rồi qua thôn Thiết Ti, chạy về đây vẫn luôn đi theo bên người
Đường Ti Lạc, chiếu cố nàng ta, trợ giúp nàng ta, trêи thực tế điều hắn muốn là những dị năng giả
hệ mộc và hệ thủy trong tay Đường Kiến Quân.
Hiện giờ, hắn thăm dò được những dị năng giả hệ mộc và hệ thủy kia nguyên lai được
giấu trong đám quân nhân của đội ngũ Đường Kiến quân, nhưng hiện tại những người quân nhân đó lại
nghe theo sự điều hành của Trương Bác Huân, chạy đến siêu thị Gia Hòa để chịu chết!
Lôi Giang biết trong cái siêu thi đó, trước đây, hắn thiếu chút nữa bị đóa Nhục hoa quỷ dị đó ăn
luôn, cho nên những người này đi, sẽ cửu tử nhất sinh.
Vốn dĩ dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy rất ít, còn phải đi chịu chết, Lôi Giang cảm thấy hắn nếu
không làm chút gì đó thì uống phí mình hầu hạ Đường Ti Lạc lâu như vậy.
Sau đó Lôi Giang quay đầu lại, nói với Chu Tường:
"Chốc lát nữa ta đi tìm Đường Ti lạc, nhân lúc họ đi giết đóa Nhục Hoa kia ngươi triệu tập tất cả
người của chúng ta, mang theo Đường Ti Lạc cùng mấy người dị năng giả hệ mộc và hệ thủy kia, chúng
ta rời Tương thành đi về phía bắc.
"Vậy còn chỗ An Nhiên?"
Chu Tường gật gật đầu, nghe nói Trương Bác Huân cùng Chiến Luyện có kế hoạch hợp tác, toàn bộ sức
chiến đấu sẽ xuất phát đi trung tâm thương mại Gia Hòa, diệt đóa Nhục Hoa, như vậy người lưu lại
trong tiểu khu này chỉ toàn là lão nhược bệnh tàn dựng hơn nữa còn có An Nhiên.
Cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ không nên hảo hảo quý trọng hay sao? Lôi Giang không
phải vẫn luôn muốn có được An Nhiên hay sao?