Sắc trời bắt đầu tối, nơi nơi đều đìu hiu, mặt đất đã bị cải tạo thành một mảnh hoang vắng, thi thể
ngã xuống mặt đất, nhìn cũng hợp với hoàn cảnh, trêи mặt tường một dải vết máu chảy xuống kéo dài
từ mặt tường xuống dưới thi thể đã xụi lơ, mấy người lão nhị lão tam lão tứ lão ngũ gì đó đã xúm
lại đây.
Một người trong đó nhấc chân đá đá thi thể Chu Tường trêи mặt đất, xem xét hơi thở của hắn, quả
thật đã chết không sai, không còn nhúc nhích.
Bàn Tử chân ngắn người béo chạy tới, An Nhiên ôm Oa Oa đi theo phía sau, trêи cửa lớn tiểu khu kia,
mấy người trêи không trung đã chết, hai chân lắc tới lắc lui trong chốc lát đã bị lục mầm từ cây
mây hút khô huyết nhục, chỉ còn vài bộ quần áo treo trêи khung xương, ngay cả giày vớ cũng không
giữ được mà rơi xuống.
Nhóm người lão nhược bệnh tàn dựng ở chung quanh im như ve sầu mùa đông, co cụm lại, bọn họ
không quá minh bạch, Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm thậm chí cả Trương Bác Huân không phải đã nói
những cây mây biến dị này đã cải tà quy chính, không đả thương người nữa hay sao?
Như thế nào đột nhiên không lời báo trước túm người thắt cổ?
Bàn ca nói An Nhiên này thực lực khó lường, chẳng lẽ những cây mây này có quan hệ gì đó với An
Nhiên?
Bất tri bất giác, trong lòng mọi người ở đây âm thầm tổng kết, An Nhiên không dễ chọc, chọc ai thì
chọc chớ chọc An Nhiên! Ngàn vạn lần a!!! "Bàn ca, Bàn ca."
Một đứa nhỏ chạy ra từ bên trong tiểu khu, vọt tới trước mắt Bàn Tử, tay nhỏ múa may, gấp đến độ
mặt đỏ bừng kêu lên:
"Có mấy người xấu, đem vật tư của chúng ta cướp hết, bọn họ đem cả xe vật tư đều cướp mất, đã chạy
ra từ cửa sau đi ra ngoài."
"Cái gì?!!!"
Bàn Tử giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, mang theo đám người lão nhị lão tam lão tư. gì đó của háy
chạy về phía kho vật tư trong tiểu khu.
Tiểu khu này trước mạt thế thuộc về loại tiểu khu khá xa hoa, diện tích rất lớn, công viên cây xanh
cũng có, mấy xe tải vật tư lúc trước đều đặt ở dưới mấy tòa biệt thự trong tiểu khu, có quân nhân
trông giữ.
Vật tư của nhóm người lão nhược bệnh tàn dựng thống nhất được cấp phát từ nhóm quân nhân, mọi người
chỉ cần tới đúng giờ đi lãnh là được.
Nhưng thời điểm Trương Bác Huân đi, cũng có để lại vài người trông giữ mấy chiếc xe vật tư, lúc này
không còn một bóng người trông giữ.
Bây giờ tại chỗ đó ngoại trừ vài cây xanh đã chết héo ra nơi nào còn bóng dáng của xe tải hay của
người canh gác?
Bàn Từ đứng lặng tại chỗ, biểu tình trêи mặt như sống không còn gì luyến tiếc, dậm chân một cái,
cắn răng, cả giận nói"
"Ai a? Là ai làm a??"
"Lôi Giang, khẳng định là hắn, vừa rồi người đâm đầu chết kia là Chu Tường!"
Người nói chuyện là Lão tam, hắn bị chặt đứt một cánh tay, ngày thường không có việc gì làm liền
thích lấy cái bát vỡ, ngồi ở dưới tầng xin đồ ăn, hắn thấy Chu Tường và Lôi Giang ra vào đó rất
nhiều lần, dần dần, cũng thám thính ra một chút tin tức, biết Lôi Giang thế đại, còn đặc biệt biết
thu nạp nhân tâm.
Nhưng bởi vì người như lão tam bị cụt tay là trói buộc, trong mắt của Lôi Giang thật sự không có
giá trị lợi dụng gì, trọng điểm của Lôi Giang không phải trêи nhóm người lão nhược bệnh tàn
dựng bọn họ, cho nên, cũng không lãng phí thời gian đi giao tiếp với nhóm người trói buộc này,
hay tìm hiểm tỉ mỉ tình huống của bọn họ.
Sau, Chiến Luyện cùng An Nhiên đi vào tiểu khu, Lôi Giang này hoàn toàn không hề xuất đầu lộ diện.
Trêи thực tế, bởi vì nhóm người trói buộc này mà rất nhiều quân nhân của Đường Kiến Quân đã bị
chết, những người quân nhân đó cũng thập phần ghét bỏ bọn họ, không có người nguyện ý đi vào tìm
hiểu giao tiếp với bọn họ.
Mọi người đều sợ hãi, nếu kết giao thân thiết với những trói buộc này, sẽ bị bọn họ giống như dòi
bám trong xương quấn lấy.
Trói buộc, thật sự chỉ là trói buộc, trừ bỏ kéo chân sau ra không có chút bản lĩnh gì a.