Những vị đoàn trưởng của đoàn đội người sống sót kia, hao hết tâm tư muốn biết nơi
ẩn thân của những dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc kia, nhưng ai cũng không phát hiện ra
bọn họ bị dấu ở nơi nào, thậm chí tướng lãnh cao cấp bên người Đường Kiến Quân, tỷ như Chiến Luyện
cùng Lạc Phi Phàm cũng vậy, họ cũng không biết.
Có khả năng Trương Bác Huân biết nhưng hắn cũng không có lòng tham, hơn nữa hắn chính là kẻ si
tình, chí hướng của hắn cũng không ở lợi dụng đám dị năng giả kia để làm gì.
Sở dĩ đáp ứng việc tiếp quản đám người trói buộc này với An Nhiên, ước chừng bởi vì không muốn để
tâm huyết của Đường Kiến Quân uổng phí.
Hiện tại An Nhiên và Triệu Như đã thập phần lý giải hành động của Đường Kiến Quân, ông là người
tốt không sai, nhưng nếu bất luận kẻ nào nắm trong tay nhiều hệ mộc và hệ thủy
như vậy, thì bất luận kẻ nào cũng bỏ được tính mạng vì lót đường cho những trói buộc kia!
Mà Đường Kiến Quân nam hạ, mang theo mấy ngàn người, vừa lui vừa chết, một mực lui đến
tiểu khu này, tuy rằng trêи đường hắn đều thu thập vật tư nhưng trêи thực tế để nuôi sống họ, cũng
không chỉ có thu thập vật tư bên ngoài mà là do nhưng dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc được giấu
trong nhóm người trói buộc bọn họ!
Điên mất rồi.
Nếu Lôi Giang biết được chân tướng, sẽ điên mất.
Không biết vì cái gì, đột nhiên An Nhiên rất muốn cười vui sướиɠ vì người gặp họa, nhưng nàng kiềm
lại chính mình, biểu tình ra vẻ bình đạm nhìn
Bàn Tử, thoạt nhìn giống như hành động của Bàn Tử này không ngoài ý muốn, có loại đã biết trước
không có dao động.
Bàn Tử kia hứng thú bừng bừng bắt đầu quy hoạch:
"Ta nghĩ là, An nữ hiệp, về sau chúng ta sẽ không bao giờ phải lén lút gieo trồng nữa, trước tiên
chúng ta sửa lại thổ nhưỡng trong tiểu khu, thực vật của ngài sẽ canh giữ ở bên ngoài chúng ta ở
bên trong gieo trồng, không quá một ngày, mỗi người đều có thể được chia một củ khoai tây, còn ngài
a? Dị năng hệ mộc của ngài cường đại như vậy, trồng khoai tây khẳng định sẽ nhanh hơn toàn bộ chúng
ta đi."
An Nhiên lắc đầu, túm lấy một thân dây mây, giơ giơ lên trước mặt Bàn Tử, khuôn mặt thỏa thuê mãn
nguyện của Bàn Tử kia tức khắc trắng bệch, lui ra sau một bước, nghe An Nhiên nói:
"Ta chỉ trồng được loại này, các ngươi muốn ăn sao?"
"Không.....không...... không, không được ..... không được, thuật nghiệp có loại chuyên tấn công,
thực vật của An nữ hiệp ngài cường đại như vậy, để ngài trồng chút đồ ăn này quá là đại tài tiểu
dụng, ngài chuyên tâm trồng loại thực vật này liền tốt rồi, liền tốt rồi..."
Cái trán của Bàn Tử túa ra mồ hôi lạnh, thân thể tê dại, xua tay liên tục, lại thấy trêи mặt An
Nhiên hiện ra một mạt ngưng trọng, nàng nói:
"Ta đi phía trước nhìn xem tình huống, trở về lại nói."
Nguyên bản nàng muốn chờ Trương Bác Huân trở lại rồi lại nói, xem hắn an bài những dị năng giả hệ
mộc cùng hệ thủy tái sản xuất như thế nào, nhưng đột nhiên bên tai có vô số viên hoa cầu tốt miêu
tả cho nàng tình huống ở tiền tuyến.
An Nhiên tựa hồ thấy một đóa Nhục Hoa khổng lồ bao lấy toàn bộ siêu thị, trong đêm đen cánh hoa
cuốn khúc giống như những đầu lưỡi thật lớn thò ra rụt vào, trêи cánh hoa còn chảy đầy thứ dịch
nhầy gì đó.
Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân đang cắt từng mảng từng mảnh dây mây xanh lục, phía trước bọn họ
là một biển lửa, có người đang kêu thảm thiết, có người đang rít gào, có người đang khóc thút
thít.... tóm lại, tựa hồ như tình huống không quá tốt.
Nguyên nhân chính là đóa Nhục hoa kia quả thực lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, nguyên bản An
Nhiên cũng không nhìn đến tình huống cụ thể của nó, nhưng bộ rễ của hoa cầu tốt của nàng vẫn đẩy
mạnh len lỏi về phía trước, chậm rãi, phản hồi lại hình ảnh ở tiền tuyến cũng càng rõ ràng hơn,
nàng thấy được ở phía dưới của đóa Nhục hoa, có một cái siêu thị cực lớn còn hoàn hảo.
Không sai, chính là cái siêu thị lớn mà lúc trước Vân Đào vọt vào, vẫn hoàn hảo không có tổn hao
gì, không hề bị phá hư?!