"Ta nhớ rõ, gần đây như có một cửa hàng bán hoa."
An Nhiên nhìn Vương Uy, lại nhìn Lương Tử Ngộ, lại nói với Vương Uy: "Nếu không, ngươi giúp ta dọn
mấy bồn hoa tới được không?"
"Ai, được!"
Một ngụm đáp ứng, Vương Uy chống quải trượng đi từng bước tới cửa hàng bán hoa cạnh
con đường.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Lương Tử Ngộ thở dài, nhìn An Nhiên, lắc đầu, giải thích nói:
"Kỳ thật ta a, tức giận thì cũng đã nguôi, ba người kia đều đã chết, cũng không so đo gì nhiều với
hắn."
Cho nên kỳ thật Lương Tử Ngộ vẫn luôn biết, sau khi Vương Uy có thể đứng lên đi lại, luôn đi theo
sau hắn, muốn hỗ trợ làm cái này làm cái kia, trong lòng chỉ sợ là đang muốn chuộc tội, nhưng Lương
Tử Ngộ làm người chân thành, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Oa Oa đều đã hơn năm tháng, đã sớm
không còn tức giận. An Nhiên gật gật đầu, thay đổi tay ôm Oa Oa, nói với hắn:
"Tùy hắn đi, hắn đây là muốn nội tâm của mình dễ chịu hơn một chút, ai gặp gỡ chuyện như vậy
đều sẽ tìm một cơ hội phát tiết một chút, ngươi không cho hắn đến bù thì nội tâm hắn
không biết sẽ khó chịu như thế nào." Lấy mệnh để cứu người yêu về, lúc lâm chung người đó không tới
liếc nhìn hắn một cái, đổi cho ai, đều mắng chính mình mắt mù, hiện tại không cho Vương Uy làm
việc, người này sợ nghẹn trong lòng đến xảy ra vấn đề mất. Mà Từ Lệ Nhi kia, tóm lại sẽ
nhận được quả đắng. Quả đắng này sẽ tới không quá muộn, có thể hiện tại đã bắt đầu rồi.
Thân là một dị năng giả hệ thủy, Từ Lệ Nhi tức giận đến muốn hét lên, nàng ta trang
dung tinh xảo đang chen chúc với đám phụ nữ và trẻ em trêи chiếc xe tải lớn, chỉ cảm thấy người
phụ nữ đang ôm đứa nhỏ bên cạnh quá ồn ào.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh nàng ta, ôm đứa nhỏ khoảng bốn tháng tuổi trong ngực, đúng là tuổi nhao
nhao muốn đi ra ngoài nhìn thế giới, đâu thể nào ngồi ở thùng xe tải lớn đen xì trong thời gian dài
được, trêи thùng xe còn phủ một tầng bố dày chống nước, không chút sắc màu.
Cho lên từ lúc lên xe tới giờ đứa nhỏ kia vẫn mếu máo, cuối cùng thì oa oa khóc lớn, đến trình độ
dỗ thế nào cũng không nín.
Mắt thấy trời càng lúc càng tối, đứa nhỏ kia lại ị phân thối hoắc, xe đi qua ổ gà xóc nảy, làm một
thai phụ đụng vào người Từ Lệ Nhi, rốt cuộc nàng ta nhịn không được nữa, đột nhiên đẩy thai phụ kia
ra, quát lên:
"Đã là mạt thế ngươi còn sinh đứa nhỏ, không phải có bệnh đi? Chính mình còn không chiếu cố tốt,
còn sinh đứa nhỏ làm gì? Cút ngay a."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi a."
Thai phụ kia bảo vệ bụng, được một người phụ nữ ngồi bên cạnh nâng dậy, kéo thân thể mập mạp thay
đổi vị trí, ngồi cách Từ Lệ Nhi xa một chút, không sai nàng là trói buộc, cho nên thái độ phải
tốt một chút, Từ Lệ Nhi kia từ khi bắt đầu lên xe, sắc mặt luôn không tốt, nhường nhịn người phụ nữ
giống con nhím thế này tóm lại là không sai a.
Ai biết được lửa giận của nàng ta lại lớn đến vậy, cảm thấy thái độ của thai phụ quá tốt, càng nhìn
càng làm lửa giận bùng lên, tức giận đứng lên, nói: "Ngươi xin lỗi cái gì? Ngươi nếu muốn xin lỗi,
hẳn là đứa nhỏ sắp sinh ra từ trong bụng ngươi kia, chính mình đều không chiếu cố nổi, còn mặt mũi
để sinh con? Sinh con ra, ngươi tính làm như thế nào để dưỡng nó a? Đây là mạt thế a, mạt thế!!!
ngươi biết không, còn làm ra vẻ gì?!"
Mắng một hồi này, đúng là một gậy tre đánh lên cả một xe toàn thai phụ, có người tính tình không
được tốt lắm, nổi giận tranh luận:
"Ngươi có chân có tay, nổi giận với chúng ta làm gì, có bản lĩnh, ngươi nói với An Nhiên, hỏi nàng
một chút, đã là mạt thế còn dưỡng hài tử làm gì? Như thế nào không sớm ném đứa nhỏ đi? Để xem nàng
ấy có xé xác ngươi ra không?"