An Nhiên gật gật đầu, nhìn Chiến Luyện quá thân thành chuyên gia nuôi trẻ nàng đặc biệt bội phục,
chỉ vào một đống phòng ở phía trước khá xa.
"Đến đó đi, ở đắng kia."
Sau khi ra khỏi Hoàng huyện, chính là một đoạn đường quốc lộ rất hoang tàn vắng vẻ, mà Chiến Luyện
dẫn đường còn là đoạn đường đất trực tiếp đi vào một cái thôn xóm nhỏ.
Phía sau là một đoàn xe thật dài/.
Cũng may đường đất này cũng còn bằng phẳng chút, hai bên đường là ruộng lúa nước hoang
vắng, bên cạnh ruộng lúa, đó là vài tòa nhà, lờ mờ tọa lạc bên trong đồng ruộng, nhìn có vẻ hoàn
toàn đủ chứa đựng hơn 500 người lão nhược bệnh tàn dựng để nghỉ ngơi.
Không biết đã đi trong mấy giờ, mây đen trêи bầu trời như trĩu xuống, tựa như sấm rền chớp giật ở
ngay trêи đỉnh đầu mọi người, mỗi lần sấm rền lên, hài tử vang lên tiếng khóc, phụ nữ thì hét chói
tai, những người đàn ông thì đang tổ chức chuẩn bị cho đám người kia vào phòng trú mưa.
"Bàn Tử, Bàn Tử!
Chiến Luyện lái chiếc xe vừa chống đạn vừa giống phòng ở của hắn chạy đến bên người Bàn Tử, kéo
giọng quát"
"Đừng để cho những người già già trẻ trẻ kia phân tán xa nhau, để một đống người chen chúc đi, sợ
gặp phải nguy hiểm gì, khi rút lui sẽ bị tụt lại phía sau."
"Ai, được!"
Dưới cuồng phong, Bàn Tử run rẩy tấm thân thịt mỡ, phất phất tay với Chiến Luyện, dựa
theo phân phó của hắn, để những người kia tất cả đều tập trung chen chúc nhau trong vài tòa nhà gần
nhau nhất.
Còn Chiến Luyện thì lái xe đến một tòa miếu nhỏ ở phía trước đống tòa nhà, hắn trực tiếp đỗ chiếc
xe ngang ra, cùng với xe tải của Vân Đào, ngăn chặn cửa của miếu nhỏ, sau đó chui ra thùng xe phía
sau, mở ra cốp xe, để An Nhiên ôm Oa Oa ra.
Miếu nhỏ này được xây dựng không tồi, bức tượng thờ giống như cung phụng Long Vương,
trêи đầu còn có sừng, trêи người khoác một chiếc áo choàng bằng tơ vàng, áo choàng rất bẩn, trêи
hương án đầu tro bụi, tro bụi giăng khắp nơi không chỗ nào không có.
An Nhiên cho Oa Oa bυ" sưa xong mới ôm đứa nhỏ từ cốp xe ra, đứng ở miếu nhỏ nhìn chung quanh, cửa
sổ vẫn còn hoàn hảo, trừ bỏ chút khe hở bị gió lùa ra thì đây còn được xem là nơi có thể che mưa
chắn gió.
Mà Chiến Luyện đã sớm xem xét chung quanh từng góc nhỏ của miếu này rồi, hắn dựng lên một tấm thép
dày lấp đi góc tường bị thủng, sau đó tiếp Trương Bác Huân, Lương Tử Ngộ Triệu Như cùng Hằng Hằng
lại đây, sau đó cùng Vân Đào và Lạc Phi Phàm chạy chung quanh điều tra xem xét.
Lương Tử Ngộ cùng Triệu Như thì trả mấy cái đệm chăn trêи mặt đất, đặt Trương Bác Huân trêи đó, ở
giữa miếu nhỏ còn đốt lên một đống lửa, đem cả tỏa miếu nhỏ này đốt đến ấm áp dễ chịu.
Chốc lát sau, Trương Bác Huân tỉnh dậy, không nói một lời mà ngồi dậy, nhìn đống lửa đang cháy hừng
hực trước mắt phát ngốc.
An Nhiên mang một chiếc nồi nhỏ đặt trêи lửa, đun cho Oa Oa chút nước sôi, dựa theo lời Chiến
Luyện, tìm từ trong cốp xe chống đạn một hộp cháo nguyên vị, cho một chút vào nước sôi nấu lên rồi
tìm một chiếc bát cho bảo bảo màu tím đổ ra, lấy một chiếc muỗng nhỏ cũng màu tím thật cẩn thận
thổi nguội rồi để gần miệng nhỏ của Oa Oa.
"Xôn xao" một tiếng, mưa to hạ xuống, An Nhiên vẫn giữ chiếc thìa nhỏ trêи tay, ngẩng đầu nhín đỉnh
đầu, nàng cảm thấy trời mưa thật không giống bình thường, giống như chỉ là khúc dạo đầu, sau khi
mưa to có vẻ như nhiệt độ chung quanh giảm xuống vài độ.
Nàng cúi xuống nhìn về phía Oa Oa, Oa Oa đã há mồm đem thìa cháo trước mặt giải quyết sạch sẽ, tức
khắc An Nhiên nở nụ cười, nhìn Oa Oa đã có đến ba tầng cằm, dỗi nói:
"Phải giảm béo, phải giảm béo, không thể ăn, về sau quá béo, cẩn thận không gả ra
được a!"
Căn bản Oa Oa không nghe hiểu An Nhiên đang nói gì, chỉ cảm thấy biểu tình An Nhiên hù người rất
thú vị, đứa nhỏ hắc hắc hắc cười, giống như đứa nhỏ béo trắng trong bức tranh tết, nhìn vào là một
đống thịt béo trắng, chọc người yêu thích.