Mẹ ơi, đột nhiên Vương Uy dùng loại ánh mắt khác một lần nữa đối đãi với Từ Lệ Nhi, trước kia tột
cùng mắt hắn mù như thế nào, vậy mà sẽ thích một người phụ nữ như này a?!!!!
Đêm đã khuya, đội ngũ của Bàn Tử này náo nhiệt chưa từng có, mấy người phụ nữ có con nhỏ bị Bàn Tử
ép đi ngủ, còn lại một ít người, tất cả đều được Chiến Luyện phát một ít búa hay cuốc xẻng.
Nhiệt tình của mọi người tăng vọt lên chưa từng có, đem việc đào đất tìm giun thành lạc thú. Ngay
cả Hằng Hằng cũng chạy đến bờ ruộng tìm giun đi.
Ở nơi xa, tiếng cười nói nhộn nhịp làm cho người khác cảm thấy có chút không khí vui mừng, mà bên
chỗ Vương Uy, thì cảm thấy tuyết rơi càng ngày càng nhiều, không khí càng ngày càng lạnh.
Hắn vô ngữ nhìn Từ Lệ Nhi đang khó chịu đầy mặt, một lúc lâu sau hắn mới quay đầu, cầm lấy cây ghi
- ta gỗ của hắn đi đến bên người Lương Tử Ngộ, trong lòng tràn đầy phiền muộn, ngồi xuống.
Lương Tử Ngộ đang sửa sang lại vật tư ở khoang cuối cùng của xe tải, hắn lấy ra một túi gạo nếp
chuẩn bị đi nghiền ra làm đồ ăn gì đó, nhìn Vương Uy đi tới hắn nháy mắt sửa lại chủ ý, hỏi:
"Chút nữa ngươi có muốn ăn bánh chưng không? Ta tìm An Nhiên xin vài miếng lá cây, gói bánh chưng
cho các ngươi ăn."
Đều nói, khi tâm tình không vui thì cùng ăn gì đó sẽ tốt hơn đúng không! Lúc này tâm tình Vương Uy
mới hòa hoãn một chút, hắn ngồi ở thùng xe, nhìn nhìn những bông tuyết đang bay lả tả từ trêи bầu
trời rơi xuống, hỏi: "Sáng mai chúng ta phải xuất phát đúng không?"
"Không sai biệt lắm, bọn họ muốn trước khi bị băng tuyết lấp đường, thì tìm được nơi tụ tập nào đó
của người sống sót."
Lương Tử Ngộ đưa bao gạo nếp trong tay cho Vương Uy, sau đó lại lật giở vật tư trong xe, lẩm bẩm:
"Hình như không có táo đỏ, có thể dùng táo đỏ làm chút mứt, hay để người của Bàn Tử trồng ít táo đỏ
đi."
Phảng phất như hắn nghĩ ra một ý kiến hay, xoay người đi tới chỗ của Bàn Tử, giống như một còn
hamster nhỏ, vì một chút đồ ăn ngon mà bận bận rộn rộn.
Ở nơi xa, Từ Lệ Nhi kia vẫn còn đứng tại chỗ, trốn ở sau xe nhìn đội ngũ của An Nhiên, biểu tình
trêи mặt rất âm u.
Đến buổi sáng tiếp theo, mặc dù mọi người có không tha bao nhiêu thì vẫn cần phải lên đường, tuyết
rơi càng ngày càng lớn, bọn họ cần thiết phải tìm được nơi tụ tập lớn của người còn sống sót, nếu
không tại băng thiên tuyết địa như này, nếu gặp phải một đoàn động vật biến dị nào đó, sẽ phi
thường nguy hiểm.
Ụ tuyết trêи đường càng ngày càng dày, thời tiết càng ngày càng lạnh, thực vật biến dị của An Nhiên
sinh trưởng cũng thập phần thong thả, nàng nhìn hoàn cảnh chung quanh khá an toàn, nên không lại
lãng phí cây mây biến dị, nàng nghĩ đám tinh hạch hệ mộc cùng cây mây biến dị còn lại phải lưu đến
thời khắc nguy hiểm mới lại dùng.
Rất nhanh, mọi người đi ra thị trấn, theo phương hướng mà Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm tổng kết
thì qua vài thôn xóm thị trấn nữa, sẽ góp nhặt được số vật tư lớn rồi tiếp tục đi lên cao tốc Kinh
Tàng.
Trêи đường bọn họ có gặp gỡ một vài nhóm người sống sót lẻ tẻ, có lái xe, có đi bộ vì xe bị đông
cứng trêи đường, dù sao thì con đường cũng không dễ đi, mà Bàn Tử này đặc biết thích nhặt người, ai
đều nhặt, nhắt rất nhiều người.
Nhưng những người này đều giống như đã thương lượng trước với nhau, vừa thấy tình huống của đội ngũ
này căn bản đều không muốn gia nhập, một khi xe đã sửa được rồi, thở dốc một chút rồi lập tức chạy,
sợ bị đám trói buộc trong đội ngũ này ăn vả,
Bàn Tử cũng là một nhân tài, nhặt được một ít thanh niên trai tráng, không đợi ngồi nóng chỗ thì đã
tâm sự với nhân gia, nói mình mang theo đội ngũ cơ nào không dễ dàng a, cơ nào đáng thương a, cỡ
nào trói buộc a, có bao
nhiều người già cần thuốc men, có bao nhiêu thai phụ sắp lâm bồn, có ba nhiêu đứa nhỏ cần ăn sữa
bột a......