Những người quân nhân ở đây đều đã trải qua những ngày vật lộn trong mạt thế này, một đám người tuy
rằng không phải ăn chay, nhưng có thể từ khi bắt đầu mạt thế, lưu lạc đến thôn Thiết Ti,
đi theo Đường Kiến Quân từ thôn Thiết Ti đi tới Tương thành, lại theo Bàn Tử đi ra từ Tương
thành đến nơi ở mạn Bắc này, lê lết rèn luyện như vàng được luyện chế, toàn bộ đều thức tỉnh các
loại dị năng.
Cho nên đối phó với vài dị năng giả lực lượng như này, rất đơn giản.
Trước kia Bàn Tử không động đến những người của Lưu Đông bởi vì không có cớ để xuất
binh, nhưng Lưu Đông tự cho là đúng tại đội ngũ tràn ngập trói buộc này, ngu xuẩn chạy đến
trước mặt An Nhiên cùng Chiến Luyện lải nhải.
Sau đó không đợi Chiến Luyện hỏi An Nhiên sẽ giải quyết Từ Lệ Nhi như thế nào thì trêи nền tuyết
vang lên những tiếng thét chói tai, đặc biệt thê lương.
An Nhiên đứng ở cạnh xe quay đầu thấy, trong đêm tuyết, có mấy người phụ nữ kéo lê Từ Lệ Nhi đang
thét lên chói tai, đi về phía nàng.
Chuyện tối nay, đã chọc cho mọi người chú ý, những xe chung quanh, cửa sổ xe đều bám đầy người đang
nhìn náo nhiệt.
An Nhiên xoay người đi về phía bên kia của phòng xe, cách trở ánh mắt của mọi người chờ Từ Lệ Nhi
bị kéo lê tới đây.
Mấy người phụ nữ đầy nịnh bợ đối với An Nhiên, kéo Từ Lệ Nhi tới trước mặt An Nhiên rồi hung hăng
đẩy nàng kia ra, mắng:
"Tiện nhân, lúc này xem ngươi chết như thế nào!"
"Ngày thường không biết xấu hổ khi dễ ta thì cũng thôi, giờ ngươi bôi nhọ An Nhiên, quả thực xấu xa
độc ác."
"Không biết xấu hổ, chính mình là loại mặt hàng ai ai cũng có thể "thượng", còn có mặt mũi nói bậy
An Nhiên."
Những người phụ nữ này kỳ thật ngày thường có xung đột với Từ Lệ Nhi, nhưng nàng ta đã ngủ với Bàn
Ca, mọi người có chút kiêng kị, cho nên Từ Lệ Nhi coi rẻ cùng coi khinh các nàng, còn chiếm vật tư
được phân phối cho các nàng, các nàng cũng không dám vùng lên tới người chết ta sống.
Hiện tại Từ Lệ Nhi chọc An Nhiên, ngay cả Bàn Tử cũng khách khách khí khí với An Nhiên, nàng này
lại dám trêu chọc An Nhiên, vậy đây không phải là cơ hội tốt để dẫm chết Từ Lệ Nhi sao.
An Nhiên đứng trêи nền tuyết, đôi tay nhét trong túi áo không nói lời nào, nhìn Từ Lệ Nhi đang giãy
giụa bò lên từ nền tuyết, tóc tai hỗn độn, biểu tình trêи mặt cực oán giận.
Đôi môi của Từ Lệ Nhi được đánh son cẩn thận lại diễm lễ, trêи mặt xoa chút phấn nền mỏng, nhưng vì
bị mấy người phụ nữ lôi kéo, son môi bị lem lên khóe miệng nhìn có chút rách nát cùng điên cuồng.
Từ Lệ Nhi đứng dậy, đẩy ra mấy người phụ nữ đang muốn đến túm nàng, nhìn An Nhiên, trong mắt đều là
sự ác độc, cười lạnh nói:
"Tư vị bị người khác phỉ nhổ thế nào, sảng không?"
An Nhiên nhướng mày, nhìn nàng ta không nói chuyện, trêи xe Triệu Như đã kéo mành cửa sổ lên, Tiểu
Bạc Hà cũng ngó lại đây, lạnh lùng nhìn Từ Lệ Nhi.
Mấy người phụ nữ bên ngoài cũng an tĩnh xuống, những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay phấp phới
trong gió, Từ Lệ Nhi khóc, nước mắt chảy dài đến quai hàm, bị đông lạnh thành băng, nàng ta nói:
"Ta cũng chỉ là người bị hại, ta cũng là người bị hại a, An Nhiên, nếu ngươi ở trong hoàn cảnh
của ta, ngươi có vứt bỏ Vương Uy một mình chạy không?
Nàng ta nói, đó là chuyện lúc trước ở Tương thành gặp phải cây mây biến dị cùng vụ nổ xe, Vương Uy
che chở cho nàng ta, nàng ta lại đẩy Vương Uy ra một mình chạy trước.
Chuyện này, đại khái chính là nguyên nhân ban đầu để An Nhiên không tiếp nhận nàng đi.
Nhưng điều này không thể trách nàng ta a, phản ứng của nàng đây là phản ứng của bất luận một
người phụ nữ bình thường nào gặp phải thời điểm nguy hiểm a, đại bộ phận đều sẽ phản ứng
giống nàng ta đi.