Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 548

Thấy Bàn Tử như vậy, An Nhiên nhìn thấy chán ghét, nàng vung tay lên, hung hăng đánh Bàn Tử chỉ lo

ăn này một chút, gã kia lập tức rụt cổ, gật đầu.

"Đúng vậy, không sai, Chiến đội trưởng, ngươi nói rất đúng." Người này mềm không ăn chỉ thích ăn

cứng đi.

Vì thế ý kiến mọi người lại được thống nhất, đi vào căn cứ, không lắc lư ở bên ngoài, về yêu cầu

nhất định phải có biệt thự của Bàn Tử, không có việc gì a, bị An Nhiên đánh một trận, hắn liền vô

ɖu͙ƈ vô cầu.

Bàn Tử là quỷ tinh quỷ tinh, cứ giả vờ, ai cũng giả vờ, chỉ chờ đào thông đường hầm, liền bắt đầu

như diễn viên sắm vai vô tôi đáng thương là trói buộc, nhìn từ bên ngoài, bọn họ chính là một đoàn

được những quân nhân với tinh thần công hiến tất cả hy sinh thân mình liều sống liều chết đưa đám

người lão nhược bệnh tàn dựng từ phía Nam bò về phía Bắc.

Về việc đào thông đường hầm thì đương nhiên Bàn Tử đối ngoại sẽ không nói là do dị năng giả hệ thổ

cùng những dị năng giả lực lượng bị bắt trở thành tù nhân, mà là do nhóm quân nhân, mang

theo toàn bộ trai tráng thanh niên không hề có dị năng, không ngủ không nghỉ tăng ca thêm giờ,



đào không biết bao nhiêu lâu.... Lúc này rốt cuộc mới đào thông đường hầm.

Có lẽ sẽ có người hoài nghi gì đó, nhưng vấn đề cũng không quá lớn, Bàn Tử chưa từng quá che dấu

việc trong đội ngũ của mình có dị năng giả hệ thổ, nếu nhân gia hỏi hắn, hắn trả lời bất quá có vài

người mà thôi, cụ thể là có mấy người ư? Không một ai biết .

Sau khi đường hầm được thông suốt, rất nhanh đội ngũ người sống sót khổng lồ này của

bọn họ khiến cho bên căn cứ kia chú ý, hơn nữa có Lạc Phi Phàm cùng Trương Bác Huân để lại tin tức

từ trước, nên không quá một giờ sau, đội tiên phong cử người lại đây tra xét tình huống.

Lập tức Bàn Tử kéo vài người già gầy trơ xương, còn có một ít thai phụ bụng to, hoặc vài người

phụ nữ ôm đứa nhỏ, đứng ở đường hầm, đám thương hề hề, cầm lấy cái bát vỡ, giơ ra xin ăn

với người vừa tới!

An Nhiên ở bên trong đường hầm, nhìn vậy muốn hôn mê, nàng cũng ôm Oa Oa, trêи người Oa Oa bọc áo

choàng rất dày, Trương Bác Huân cùng Lạc Phi Phàm cũng cau mày, đi ra ngoài đường hầm

hàn huyên với vài người đến tra xét.

Người tới tra xét đi một chiếc xe, khoảng 5-6 dị năng giả lực lượng, đều mặc quân trang, thời điểm



hiểu biết tình huống thì thái độ cũng hòa hoãn, bọn họ dùng bộ đàm vô tuyến, báo lại đơn giản tình

huống cho căn cứ, chốc lát sau một chiếc xe khác đi tới.

Người trêи xe có thái độ khác biệt một trời so với những người quân nhân kia, bởi vì thời tiết rét

lạnh, phần lớn người trong xe đều không xuống xe, chỉ có một người, mặc một chiếc áo khoác bằng

lông chồn sang quý, lười biếng ngồi ở ghế phụ nói chuyện rất lâu với Lạc Phi Phàm đang đứng trong

gió lạnh.

Cuối cùng, người lười biếng này mới không tình nguyện mà xuống xe, hắn đứng ở cửa đường hầm, nhìn

nhìn bên trong, chỉ nhìn đến một đám người đáng thương đang xin ăn, vì thế nhíu nhíu mày, quay đầu

phân phó vài câu rồi lại nói vài câu với Lạc Phi Phàm sau đó lái xe trở về.

An Nhiên ôm Oa Oa, xuyên qua đám người đứng ở cửa hầm, chuẩn bị hỏi Lạc Phi Phàm người đàn ông mặc

áo khoác lông chồn kia nói gì.

Còn lại mấy người quân nhân, nhìn tuyết lớn đang bay tán loạn cũng tính đi trở về, trong đó có một

người, lấy mấy gói bánh quy từ trong xe, đi tới phía cửa hầm, nhét một gói bánh cho An Nhiên, sau

lại đưa cho một người già cùng một thai phụ mỗi người một gói bánh....
Bình Luận (0)
Comment