An Nhiên quay đầu lại nhìn đám người Bàn Tử, cảm thấy mấy người này chưa từng thấy thực vật biến dị
hay sao đại kinh tiểu quái như vậy làm cái gì?
Nàng móc chân một cái, kéo ra một cái đuôi trắng làm lộ ra một cái chậu hoa, bên trong chậu hoa
có một cái gốc của cây hoa hồng trồng được khoảng vài năm, nàng hỏi Bàn Tử.
"Loại này có được không?"
Muốn An Nhiên gieo trồng cây lương thực trái cây hay rau dưa gì đó An Nhiên chưa thử qua lại càng
không phải sở trường, vạn nhất giục sinh ra lương thực cũng không ai dám ăn, nhưng giục sinh một ít
hoa hoa thảo thảo bình thường thì An Nhiên là cưỡi xe nhẹ đi đường quen a.
"Được, chính là loại này!"
Bàn Tử gật đầu, loại này chính là mộc chất tốt nhất.
An Nhiên đem chậu hoa đặt trêи mặt đất, nguyên bản cây hoa hồng kia đã chết đến rễ rồi, lập tức lấy
tốc độ cực nhanh, nhanh chóng nẩy mầm lớn mạnh, thoáng chốc, đã lớn bằng nửa cái hoa viên rồi.
Béo Cầu Gai đang lăn lộn trêи mặt đất, bản thể của nó đang ghé vào một chậu hoa hình trụ, bên trong
chậu hoa này là tinh hạch của Nhục Hoa mà An Nhiên gieo trồng, nó lười biếng kéo những cành hoa
giống như đuôi hồ ly khổng lồ của mình dịch vào bên cạnh hoa viên một chút, cho nhóm hoa hồng yêu
diễm nhỏ bé kia một chút không gian.
Bàn Tử mang đến mấy người đàn ông, lập tức đeo bao tay, lấy đao chém cành hoa hồng, không thể không
nói, Bàn Tử tìm An Nhiên hợp tác làm chuyện này thật là tìm đúng người rồi, người khác giục sinh
hoa hồng chỉ có từng đóa từng đóa nhỏ đáng thương, cành hoa giống như sợi dây mảnh mai càng đừng
nói đến gốc rễ hay gì đó.
Nhưng An Nhiên giục sinh hoa hồng, từng cây từng cây như được trồng rất nhiều năm, rất thô to, dùng
để nhóm lửa rất tốt a.
Đây đều là hoa hồng thân gỗ tốt nhất a!
Thời cổ đại, đều là người thượng đẳng mới được dùng thôi đó, chẳng những không có khói, mà còn có
thể tản mát ra hương vị thanh lương a.
Chỉ hơn mười phút đồng hồ, bọn người Bàn Tử đã có thể gom nhặt một bao tải thân cành gốc rễ,
Bàn Tử tạm nghỉ ngồi xuống nhìn An Nhiên đang dùng chân chơi đùa với chiếc đuôi trắng trêи
mặt đất, cảm thán nói:
"Ta nói này An Nhiên, dị năng hệ mộc của ngươi rốt cuộc cấp mấy a? ta thấy ngươi giục sinh nhiều
hoa hồng như vậy mà chưa cần hấp thu một viên tinh hạch nào?"
"Không biết."
An Nhiên lại móc lấy một cành hoa của Béo Cầu Gai đang quấy rối, nhún nhún vai với Bàn Tử:
"Căn cứ này có phân chia hệ thống dị năng không? Có thì ta có thể tham khảo một chút, thuận tiện
cũng muốn xem rốt cuộc mọi người cấp mấy a." Lúc trò chuyện bọn người Bàn tử đã nhặt thêm được mấy
bao tải cành cây rễ cây, trừ bỏ thu thập hoa mộc ở chỗ An Nhiên ra Bàn Tử còn phái mọi người,
chém toàn bộ những cây cối có thể chém trong tiểu khu, thời tiết này, nhóm trói buộc
không có sự quan tâm của tầng lớp lãnh đạo cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách qua mùa đông thôi.
Trong quá trình giục sinh hoa hồng, An Nhiên vẫn không hấp thu một viên tinh hạch nào, bất quá Bàn
Tử rất giữ chứ tín, vẫn đưa cho nàng một bao tinh hạch lớn.
An Nhiên nhìn thoáng qua, số tinh hạch đó phần lớn đều là tinh hạch bình thường, nàng có hấp thu
hiệu quả cũng không lớn, hiện giờ Triệu Như cũng không hấp thu loại tinh hạch này, bất quá để cho
Tiểu Bạc Hà hấp thu vẫn có tác dụng, dị năng của Tiểu Bạc Hà cần một ít tinh hạch phụ trợ, kết hợp
với ngủ mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Sau đó trong quá trình giục sinh hoa hồng, An Nhiên cảm thấy có một chút gông cùm xiềng xích.
Ước chừng bởi vì hoa viên ở tầng 2 này quá nhỏ, chỉ có một ít chậu hoa, nếu để nàng phát huy trình
độ hơn nữa, hẳn là phải xuống bồn hoa tầng 1.
Nàng nói với Bàn Tử một chút, hắn liền gật đầu, lập tức quay đầu phân phó một người đàn ông đang ở
bên người, người này chạy như bay xuống, bắt đầu kêu gọi mọi người quét tuyết, đồng thời cũng phái
vài dị năng giả hệ mộc tới giúp An Nhiên giục sinh thực vật.