Bị Lôi Giang chà đạp lâu như vậy, Đường Ti Lạc hận Lôi Giang đến thâm nhập cốt tủy, hận đến
nỗi không thể đem thi thể của hắn treo trêи tường thành đánh ba ngày ba đêm.
Nhưng là không được a, nàng nên vì Trương Bác Huân cùng Phi Phàm ca ca suy nghĩ, bọn họ đã vất vả
tới cứu nàng như vậy, nếu bị Trần Triều Phát phát hiện tung tích, sẽ rất phiền toái.
Thấy Trương Bác Huân cùng Lạc Phi Phàm đều trầm mặc không nói gì, Đường Ti Lạc vừa
khóc vừa cười nói:
"Thực xin lỗi, ta đã quên, Trương Bác Huân cùng Phi Phàm ca ca là người lợi hại nhất trêи thế giới
này, Trần Triều Phát thì thế nào, hắn không làm gì được các ngươi."
Cho nên có thể lái xe trở giết nốt Trần Triều Phát hay không?
Đường Ti Lạc rất muốn yêu cầu hai người như vậy, nhưng nàng thấy hai người từ đầu đến cuối không
nói với nàng nửa chữ, thái độ này so sánh với mấy tháng trước mà nói, quả thực là khác nhau một
trời một vực, Đường Ti Lạc liền nhịn không được thấp thỏm.
Nếu nói về Phi Phàm ca ca thì hiện giờ Đường Ti Lạc đã không còn mơ ước, nàng trải qua nhiều như
vậy, tốt xấu gì cũng đã trưởng thành, đã biết
chút đạo lý dưa hái xanh không ngọt, nhưng Trương Bác Huân thì sao? Hắn cũng không đến mức lãnh đạm
như vậy đối với nàng a.
Chợt, Đường Ti Lạc lại an tâm, không quan hệ, Trương Bác Huân có thể là có chút tức giận với nàng,
trước kia cũng có lần hắn sinh khí nàng, mấy ngày không để ý tới nàng, chỉ cần nàng hơi chút nói
chuyện với hắn, hắn sẽ lại giống trước kia thích nàng.
Đúng vậy, trời có thay đổi nhưng Trương Bác Huân sẽ không thay đổi, về điểm này, Đường Ti Lạc tin
tưởng mười phần.
An Nhiên ngồi trêи ghế phụ, rất muốn nói với Đường Ti Lạc nghĩ liên miên nội tâm thấp thỏm
rằng, thi thể Lôi Giang đã sớm chỉ còn lại bộ khung xương, hung thủ chính là cây vạn tuế
bên người hắn, thậm chí khung xương cùng quần áo đều bị rễ cây vạn tuế vùi vào chậu hoa rồi.
Mà camera theo dõi của đại phú hào đã sớm bị Chiến Luyện sửa sạch sẽ. Cho nên không cần Đường Ti
Lạc phải nhọc lòng.
Nhưng Chiến Luyện nói, việc của người khác, An Nhiên tốt nhất đừng nhúng tay, tốt
nhất không cần nói nhiều một câu, cho nên nàng liền im miệng, mặc cho Đường Ti Lạc ở
phía dưới còn lo lắng không đâu.
Chậm rãi, xe đi được không bao lâu, thì đến đầu chiếc cầu nối Hà Đông và Hà Tây, chiếc cầu rất dài,
qua cầu chính là Hà Tây rồi.
Bây giờ là ban ngày, nhiệt độ không khí cao hơn rất nhiều so với buổi tối, rất nhiều người thừa dịp
này dìu già dắt trẻ chạy sang Hà Tây, người có xe thì lái xe nhưng phần lớn xe đều bị đông lạnh
chạy không được, cho nên mọi người phần lớn đều đi bộ, thậm chí có người dùng xe đẩy tay để đẩy
hành lý.
Xe của Chiến Luyện còn chưa đi qua một nửa chiều dài của cây cầu thì có một vị cô nương, đầy mặt
nôn nóng vọt ra, ngăn cản xe Chiến Luyện, đợi đến khi xe dừng lại, vị cô nương lại vội vàng chạy
tới cửa sau vỗ vỗ cửa sổ xe.
Trương Bác Huân hạ cửa sổ xe xuống, nghiên đầu, đôi mắt anh tuấn nhìn về phía cô nương ở bên ngoài,
Lưu Toa Toa sửng sốt:
"Trương Bác Huân, Trương Bác Huân, mau giúp ta cứu người, ông ngoại của ta bị lạnh cóng đến không
được."
Lập tức Trương Bác Huân mở cửa xe ra, bị Lưu Toa Toa lôi kéo đi theo nàng chạy ra, trong xe, Đường
Ti Lạc bọc áo khoác nhô đầu ra ngoài cửa sổ hô lên:
"Bác Huân!"
Hắn không quay đầu lại.
Không phải không muốn quay đầu lại mà Trương Bác Huân cho rằng Đường Ti Lạc không có
việc gấp gì, trong cảm nhận của hắn, hiện tại cứu người mới là quan trọng nhất.
Trong bất tri bất giác, có lẽ trong lòng Trương Bác Huân, rất nhiều việc chậm rãi sẽ
quan trọng hơn Đường Ti Lạc.