Bọn họ vừa mới đi ra cửa, liền thấy trêи lớp băng dày, một người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ, rất cẩn
thận đi tới, vừa thấy Chu Chính, đôi mắt người phụ nữ kia sáng lên, cười cười chào hỏi với Chu
Chính.
"Hi, là ngươi a, xin chào!"
Chu Chính nhìn thoáng qua người phụ nữ này, xác định hắn không quen biết!
Nhìn vẻ mạt mờ mịt của hắn, An Nhiên không thể không tiếp tục nói: "Ngươi không nhớ ta a, lúc ấy
chúng ta còn ở đường hầm, ngươi cho ta một hộp bánh quy a."
"Nga ~~~" Chu Chính bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta nhớ ra rồi, hình như là có chuyện đó, đứa nhỏ có khỏe không?"
Chỉ là tùy tay bố thí một hộp bánh quy ra ngoài mà thôi, lúc ấy Chu Chỉnh chỉ cảm thấy người
phụ nữ ôm theo đứa nhỏ thật đáng thương, đứa nhỏ cũng đáng thương, không có ý gì khác,
lại được người phụ nữ này luôn nhớ tới, việc đó làm người khác cảm động như vậy sao?
An Nhiên gật đầu, cười cười, tràn ngập thiện ý với Chu Chính:
"Cảm ơn, đứa nhỏ khá tốt a, sau này ngươi ở đây sao? Được a, về sau có gì nguy hiểm, trực tiếp tới
tìm ta, người khác ta không đảm bảo nhưng thiện ý từ một hộp bánh quy ta sẽ trả lại."
"Ha hả, nói quá lời rồi, nói quá lời rồi."
Hắn gật đầu có lệ rồi nói mấy câu sau đó mang theo đám đàn ông đi rồi, hắn vẫn chưa để lời nói của
người phụ nữ này trong lòng, cũng không cảm thấy người phụ nữ này có thể đưa cho hắn đồ tốt gì.
Cái gì mà thiện ý từ một hộp bánh quy? Đó là gì chứ? Có thể trả bánh quy về hay sao? Không phải Chu
Chính chướng mắt, mà là tại thời tiết giá rét như này, lại ở cái thế đạo động bất động mở miệng ta
là muốn giết người, hộp bánh quy thì có lợi ích gì chứ?
Mấy người Chu Chính giờ khắc này còn có nhiều chuyện quan trọng hơn, trong nội tâm bọn họ, có thấp
thỏm với tương lại, còn có oán niệm đối với đại phú hào, không rảnh có chút liên quan gì tới An
Nhiên.
An Nhiên thì vẫn luôn nhìn bóng dáng của mấy người quân nhân đội Chu Chính họ dần dần biến mất ở
cuối đường tuyết trắng, tấm lưng kia tràn ngập tang thương cùng bi thống, làm người ta cảm thấy tại
cái mạt thế to lớn như thế này, tiểu nhân vật như bọn họ để sống được thì phải nhận cỡ nào là bất
đắc dĩ và bi ai.
Đặc biệt là những người quân nhân, trong lòng họ vô tư nhưng vận mệnh thì không tốt, rơi vào tay
những người lãnh đạo có tâm, thì tâm tình trong lòng họ còn có thể tiếp tục sáng lên ấm nóng lên để
tiến về trước, nhưng nếu rơi vào tay nhóm lãnh đạo như căn cứ Diệu Dương này, thì như Chu Chính,
giống là một chú chó trông cửa cũng không có gì khác nhau cả.
Hơn nữa là một chú chó trông cửa mà tùy thời tùy chỗ muốn là giết.
Nàng thở dài, ôm Oa Oa đi vào biệt thự. Ở trong bếp, Chiến Luyện nghe được động tĩnh của nàng, lập
tức ra đón, duỗi tay ôm lấy Oa Oa, ôn như hỏi:
"Đóng vai người sai vặt xong nhanh như vậy sao?"
Oa Oa có vài ngày không được ra cửa, hôm nay ở nhà gào lên như quỷ khóc sói gào, như thế nào cũng
phải ra ngoài chơi, An Nhiên vô pháp, đành ôm Oa Oa đi ra mấy căn biệt thư ở cách vách, ra ngoài
dạo đến bây giờ mới về. Nàng nghĩ phải cho Oa Oa tìm thứ đồ chơi mới gì đó, nếu không mỗi ngày muốn
đi ra ngoài dạo, trời lạnh tuyết rơi nhiều như vậy, dạo cái gì mà dạo? Không bằng để cho Chiến
Luyện tu bổ một khối băng, sau đó mang Oa Oa ở trêи băng chơi.....
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng An Nhiên lại hỏi:
"Vừa rồi ta nhìn thấy Chu Chính, đó chính là Chu Chính đi? Các ngươi nhanh như vậy đã
đón bọn họ về tới?"
"Không đón về, đêm nay Chu Chính liền mất mạng."
Chiến Luyện bế Oa Oa lên, vừa nắm lấy tay An Nhiên, vừa cười đi về phòng khách:
"Hắn đối với việc một mình ngươi phụ trách cảnh giới có chút hoài nghi a." "Ta cũng không muốn phụ
trách a."
An Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, thật sự nàng không muốn phụ trách cảnh giới an toàn của Hà
Tây, nhưng mà, nói thế nào nhỉ, có người đến gây rối, còn Cầu Gai Béo phải ăn gì đó, nàng có biện
pháp nào a?