Vừa vặn, đám sói tuyết cũng nghe được hướng biệt thự nhà An Nhiên có tiếng người đặc biệt sôi trào,
cho nên đám sói bên trong đường hầm đại bộ phận đều hướng về phía nhà An Nhiên, hai người Lạc Phi
Phàm cùng Chiến Luyện giết một đường về góc Đông Nam, kết quả phía trước không còn
đường, bị sụp lún.
Một đoạn cành hoa của Cầu Gai Béo bị đè dẫn đến đứt đoạn, đang vặn vẹo trêи mặt đất, chỗ bị tảng
băng đè xuống chảy ra dịch nhầy, thấy có sói tuyết đuổi theo Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện, nó liền
kéo dài, cuốn lấy con sói kia, bắt đầu hấp thu dinh dưỡng, trở thành một Cầu Gai Béo mới độc lập.
"Chúng ta phải phá vỡ tảng băng này!"
Chiến Luyện nhìn đường hầm bị sụp phía trước, trống rỗng tạo ra một mũi khoan lớn, xoay tròn nó bắt
đầu khơi thông vụn băng, không đợi hắn và Lạc Phi Phàm khơi thông được đường hầm, thì một
quả đạn pháo rơi xuống, đem đường hầm phía sau họ lại bị nổ sụp xuống.
Vừa vặn một con sói đã đuổi kịp, nó đột phá chướng ngại do Cầu Gai béo tạo ra, toàn bộ thân mình
chui ra từ vụn băng, đầu to cùng răng nanh lao về hướng Lạc Phi Phàm
Lạc Phi Phàm không hề nghĩ ngợi, đưa lưng về phía Chiến Luyện, tạo một khối cầu lửa ném ra, làm
đường hầm bằng băng vốn hắc ám thiêu đốt đến rực rỡ.
"Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi!"
Tại thời điểm này Lạc Phi Phàm đột nhiên kêu to, dựa lưng vào lưng Chiến Luyện:
"Vương Uy có một khẩu súng hỏa tiễn, nha, đi lấy đi, giết đám muỗi vo ve trêи trời!"
Nhớ trước đây thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Vương Uy, hắn không biết từ nơi nào cướp được một
kho súng ống đạn dược, có súng máy cùng súng hỏa tiễn.
Sau lại trải qua một ít chuyện, những thứ vũ khí kia cái thì vứt cái thì hỏng, hắn chỉ để lại một
khẩu súng hỏa tiễn cùng một thùng đạn hỏa tiễn, cuối cùng bị Vân Đạo góp nhặt, đặt ở trong xe vận
tải của Chiến Luyện.
Không biết còn có thể sử dụng hay không, nếu dùng được, thì đem đám máy bay trêи bầu
trời kia bắn hạ một hai cái, cho hả giận cũng được!
Hai người bị nhốt ở chỗ này, tình huống bên An Nhiên cũng không sai biệt lắm, rất nhiều thanh
niên chạy vào trong đường hầm giết sói, giống như người nhà Lưu Chi bị đường hầm sụp lún
không thể không chạy về.
Cho đến lúc Chiến Luyện đã phá vỡ gần hết tảng băng sụp xuống để vọt về nơi An Nhiên đang bảo
hộ thì trêи không trung, một viên đạo pháo rơi xuống, trực tiếp nện trêи đỉnh đầu biệt thự
nhà An Nhiên.
"Ta *** nó!!!"
Thế giới của Chiến Luyện tựa như lay động, hắn tức giận đến nỗi muốn bóp chết người hạ lệnh ném bom
ở đại phú hào, lá gan hắn muốn nứt ra khi nhìn toàn bộ thiên địa đang rung chuyển.
Đại địa đang run rẩy, mọi người đứng dưới đại địa này, đều hoảng sợ phát ra những tiếng hét
chói tai, lớp băng trêи đỉnh bị nổ tung, Cầu Gai Béo khổng lồ bị nổ tung thứ chất lỏng
hồng hồng xanh xanh văng khắp nơi.
Dưới sự bảo hộ có nó, những người ở trong khoảng không này không chịu thương tổn mang tính thực
chất gì, giống như được cất chứa vào một chiếc bình khổng lồ nào đó, người không chịu thương tổn
trực tiếp từ đạn pháo nhưng toàn bộ không gian bên trong đều đang lay động.
Toàn bộ trẻ nhỏ bên trong đều há mồm khóc, tất cả người lớn cũng đều thét chói tai, toàn bộ không
gian phảng phất như rơi xuống địa ngục vạn trượng! An Nhiên vẫn đứng thẳng nàng không té ngã, nhưng
ở mọi thứ đang run rẩy này, nàng duỗi tay, ôm lấy Tiểu Bạc Hà, trong lòng ngực Tiểu Bạc Hà ôm chặt
Oa Oa, còn Oa Oa ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn Cầu Gai Béo bị nổ tung chia năm xẻ bảy bay khắp nơi trêи
đỉnh đầu, trong miệng "Oa~~~" lên một tiếng.
Giống như mới lạ, hoàn cảnh chuyển biến đứa nhỏ luôn luôn sẽ tiếp thu nhanh hơn so
với người lớn, trẻ nhỏ luôn lấy tốc độ ánh sáng để trưởng thành.
Khuôn mặt An Nhiên banh chặt, không la to giống như mọi người, mặc dù Cầu Gai Béo trêи đỉnh đầu đã
bị nổ tung rơi tan tác ngay đến cả tinh hạch của nó bị nổ văng đến nơi nào nàng cũng không biết.
(P/s: Cầu Gai Béo bị văng mất tinh hạch rồi!!!!!!!!)