"Đi về trước, trở về lại nói sau!"
Người được Trần Triều Phát gọi là anh kia, duỗi tay, kéo Trần Triều Phát, nhìn dáng vẻ muốn mang y
từ trong phòng điều khiển ra ngoài, Trần Triều Phát lại ngoan cổ, giãy giũa trong tay hắn, liều
chết không đi.
Anh của Trần Triều Phát xoay lại tát một cái vào mặt y, quát lên:
"Đừng tùy hứng nữa, hai người kia không phải quân nhân bình thường, ngươi xem bọn họ
đi, đã giết bao nhiêu người của chúng ta rồi? Ba ngươi để ngươi ra ngoài giải sầu mà thôi, đi
nhanh!"
Không phải người anh của Trần Triều Phát không muốn cho y như nguyện mà hiện tại hắn đã già rồi,
không giống lúc còn trẻ có thể chơi đùa động dao động thương, mặc dù mạt thế, hắn đã thức tỉnh dị
năng lực lượng, nhưng việc đó có ích lợi gì? Khi đánh nhau khi đối chiến, trong lúc sinh tử điều
dựa vào không chỉ là lực lượng.
Hai người Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm vừa thấy có thể nhận ra thân thủ của họ không phải người
bình thường có thể so được, Trần Triều Phát mất nhiều người dưới tay như vậy còn nghĩ đem những
thuộc hạ của đám đoàn trưởng kia phái đi lên đối chiến, điều này thật sự bệnh không hề nhẹ. "Ta
muốn bọn họ phải chết, ta muốn bọn họ phải chết!"
Trần Triều Phát vặn vẹo, phút chốc tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh y, giống như một
con khỉ nhanh chóng nhảy ra ngoài phòng điều khiển, xoay người, không chờ anh y đuổi kịp đã vung
một chiếc ghế dựa lên, đập nát hộp điện bên ngoài của phòng điều khiển, toàn bộ bên trong phòng
điều khiển nháy mắt trở thành một mảnh tối om.
Mặt anh hắn nháy mắt cũng biến đen, bên người, hai gã quân nhân vốn dĩ đang bảo hộ Trần Triều Phát
cũng mang biểu tình không biết nên làm cái gì
bây giờ, hỏi:
"Dương cục trưởng, có đuổi theo không?"
"Tránh hai nhân vật lợi hai kia ra, bí mật tìm Tiểu Phát về."
Người được gọi là Dương cục trưởng là anh của Trần Triều Phát, hắn nghĩ nghĩ, lại cẩn thận dặn dò:
"Không cần kinh động bất luận kẻ nào, đi nhanh về nhanh, tìm được người thì lập tức mang đi."
Dương cục trưởng chỉ là xưng hô, trêи thực tế hắn tên là Dương Tử Nhất là anh họ của Trần Triều
Phát, trêи mặt hắn đầy bất đắc dĩ a, thiệt tình, quay đầu lại nhìn xem Ngô Tư Miểu đang trốn tránh
sau ghế dựa, thở dài, đi đến trước mặt Ngô Tư Miểu.
Trêи mặt người kia đều là sự hoảng loạn, hắn xua tay, kêu lên với Dương Tử Nhất:
"Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, ta không biết gì hết, ta không thấy gì hết."
Má ơi, nguyên lai Trần Triều Phát thật sự là người điên, ngày thường ngụy trang thật tốt, nhưng chỉ
nói vài câu với Dương Tử Nhất đã phát điên.
Cái gì mà tới giải sầu? Trời ạ!
Không chỉ Trần Triều Phát là người điên, mà ngay cả Dương cục trưởng này tới đón y cũng là người
điên nốt.
Hắn chỉ thấy khuôn mặt hơn 50 tuổi của Dương Tử Nhất đều là lệ khí, khóe miệng hơi cong lên, đây
muốn giết người giết khẩu a, đúng là muốn giết người diệt khẩu a?
Dương Tử Nhất lại kéo một chiếc ghế dựa ra, ngồi xuống, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá,
đưa cho Ngô Tư Miểu một điếu thuốc, chính mình cũng ngậm một điếu ở miệng hỏi:
"Ngươi biết Tiểu Phát vì sao muốn tới căn cứ này của các ngươi không?" "Bởi vì, bởi vì căn cứ của
chúng ta có vật tư phong phú. "
Lúc bị hỏi chuyện, Ngô Tư Miểu còn co rúm lại ở trêи ghế, biểu tình trêи mặt sắp khóc tới nơi,
thanh âm của hắn cũng nho nhỏ, không dám nhìn mặt Dương Tử Nhất, khí thế của người kia quá mức
cường đại, vì thế trước mạt thế khẳng định địa vị của hắn không thấp, đương nhiên, địa
vị của Trần Triều Phát cũng không thấp, từ rất sớm hắn đã biết Trần Triều Phát có bối cảnh ở quân
đội.
Lúc Trần Triều Phát tới đây, căn cứ Diệu Dương cùng căn cứ Kim Môn kỳ thật đã nói đến chuyện xác
nhập, bất quá bởi vì ba của Ngô Tư Miểu mất, căn cứ Diệu Dương mới truyền đến tay hắn, vì vậy tiến
trình xác nhập có chút bị trì trệ vì căn bản Ngô Tư Miểu mặc kệ chuyện đó.