Mọi người tràn ngập khó chịu, đứng ở lập trường của bọn họ, họ cảm thấy cách làm của đám người
Chiến Luyện và An Nhiên giống như lúc Trần Triều Phát hạ lệnh oanh tạc Hà Tây, không đem
tính mạng của tầng chót dưới ra gì cả.
Cho nên bọn họ là chính nghĩa, An Nhiên và Chiến Luyện là một phương tà ác.
Chiến Luyện không nói chuyện, hắn đứng dậy, nhìn đám người đối diện, ánh mắt dần dần lạnh xuống
mang theo sát khí tràn ngập, hắn không tính toán nói chuyện vô nghĩa với đám người này, nếu nhóm
người kia muốn chiến thì hắn phụng bồi.
Nhưng điều này không chừng đúng như ý muốn của Trần Triều Phát, làm Chiến Luyện có chút không cam
lòng.
Lưu Toa Toa tuổi trẻ khí thịnh lại vọt ra từ phòng trà, quát lên với đám người đang
ngăn chặn ở cửa phòng trà:
"Chính các ngươi giết hại lẫn nhau, thì không phải nên xem lại hành động của chính mình hay sao? Từ
trước tới nay mạt thế không có đáng sợ, đáng sợ chính là nhân loại tự tiêu hao chính mình!"
"Chúng ta giết chính chúng ta, cùng ngươi có quan hệ gì, hiện tại chúng ta giết xong rồi, chỉ hỏi
các ngươi, có để Bàn Tử thả chúng ta ra ngoài hay không???"
Người đàn ông cầm đầu gào thét tràn ngập uy hϊế͙p͙ về phía Lưu Toa Toa, một người phụ nữ mà thôi hắn
không sao cả, lại giết thêm một cái mà thôi. Lưu Toa Toa tức giận đến dậm chân, nhưng vẫn muốn
giảng đạo lý với đám người này:
"Nếu không đem Trần Triều Phát bóp chết ở trong đại phú hào, dựa theo mức độ điên cuồng của hắn,
tương lai nói không chừng hắn còn chế tạo ra phạm vi huyết tinh lớn hơn nữa, rốt cuộc các
ngươi có hiểu hay không? Hiện tại căn bản không phải thời điểm các ngươi giải quyết
ân oán cá nhân."
"Đó đều là chuyện về sau."
Có người trong đám kia hô lớn:
"Về sau Trần Triều Phát có giết người hay không, lại có quan hệ gì với chúng ta, sau
khi chúng ta đi ra ngoài, sẽ không lại giết người nữa."
"Đúng vậy, các ngươi có biết hay không? Những con tang thi hệ mộc kia đều là do người chết biến dị,
nói cách khác, thi thế đầy đất như thế này rất có thể sẽ xuất hiện một con tang thi hệ mộc, đến lúc
đó tất cả chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này."
"Cháy ở tầng cao nhất, tùy thời sẽ lan xuống dưới, rốt cuộc các ngươi có nhân tính hay không a?"
Sở dĩ vì sao tầng cao nhất kia bốc cháy, đại khái cũng vì có người phát hiện sự tồn tại của tang
thi hệ mộc kia, họ phóng hỏa để thiêu hủy những tang thi hệ mộc đó.
Hiện tại nói không chừng trong những góc nào đó của đại phú hào còn có không ít người còn sống sót
đâu, nếu lối thoát của đại phú hào vẫn luôn bị ngăn chặn, tang thi hệ mộc sẽ càng lúc càng nhiều,
ai biết chừng, lửa lớn sẽ lại bốc lên, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ bị thiêu chết ở bên trong
đại phú nào này.
An Nhiên chậm rãi đứng dậy từ ghế thiền, quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng trà, nhìn
đám nhân loại hung tàn kia, nàng đi tới phía sau Chiến Luyện nói với họ:
"Đi ra ngoài sao, đó là không có khả năng, hiện tại có hai con đường cho các ngươi chọn, một là đi
giết tang thi hệ mộc ở đại phú hào, hai là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, để ta trói các ngươi lại,
chờ chúng ta tìm được Trần Triều Phát ở giữa đám các ngươi, những người còn lại tự nhiên là có thể
ra ngoài."
"Trần Triều Phát sao? Ta thấy chính ngươi là do Trần Triều Phát biến thành!"
Người đàn ông cầm đầu vừa hô vừa vọt về phía An Nhiên, nhưng bị Chiến Luyện dùng tay không đấm văng
ra khỏi cửa phòng trà, bay xa mấy mét đụng vào bức tường rơi xuống mặt đất, răng rơi đầy đất.
Đương nhiên sức chiến đấu của nghiệp dư không thể so sánh với chuyên nghiệp, đó là hai cấp bậc khác
nhau a.
Người đàn ông kia rơi xuống mặt đất, phun ra mấy chiếc răng trong miệng, trong miệng còn hàm chứa
đầy máu, hô lên với mọi người:
"Muốn sống sao, vậy thì giết hết những người này, chúng ta mới có cơ hội sống sót! Trần Triều Phát
ở trong đám người này."