An Nhiên đã tính toán tốt việc kháng chiến trường kỳ, dù sao nàng cũng không vội vã đi ra ngoài, ăn
ở tại đại phú hào này, có thức ăn có giường ngủ, còn không cần chịu đựng gió táp mưa sa, như vậy
cũng khá tốt.
Ai không chịu nổi, muốn làm loạn đều cho Nhục hoa giải quyết.
Muộn một chút, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đi tầng trêи cùng, từ tầng cao nhất đã bị đốt thành
tro tàn khiêng hai Vân Đào trở về!
Đúng hai Vân Đào!!!
Hai người này đều bị trọng thương, vết thương ở eo bụng, đây là bị một đao thọc ngay bụng, xuyên
qua tận thắt lưng, người khác cũng bị thương ở vị trí đồng dạng, cũng là bị đao thọc ra, cũng đồng
dạng bị xuyên qua tận thắt lưng.
Hai người đều chỉ còn thoi thóp thở, nếu không cứu có khả năng không sống nổi sang
ngày mai.
"Ai~~~"
An Nhiên nhìn hai gương mặt của Vân Đào nằm trêи giường, thở dài:
"Trần Triều Phát này, thật sự là điên rồi, thật là bỏ được vốn gốc, khẳng định là phải cứu,
haizzzz, Lưu Toa Toa, cứu người!"
"Cứu, cứu người nào a???"
Vẻ mặt Lưu Toa Toa mộc bức đi đến bên người An Nhiên, nhìn người này, rồi nhìn sang người kia, hỏi
An Nhiên:
"Ta phải cứu người nào?" "Vô nghĩa, đều cứu!"
Triệu Như ngồi trêи ghế chỉ vào hai Vân Đào ở hai bên giường, Lưu Toa Toa có chút chần chờ:
"Nhưng ta đều cứu cả hai ngươi, không phải cũng cứu Trần Triều Phát hay sao?"
"Vậy nếu không cứu cả hai người thì không phải để Vân Đào chết hay sao?"
An Nhiên chống một bàn tay lên eo, một bàn tay khắc đi che trán, bực bội nhìn hai Vân Đào đang ở
trêи giường.
"Cứu sống đi, rồi đem cả hai người này trông giữ, không cho bất luận kẻ nào tiếp xúc!"
"Đây là nhất định."
Chiến Luyện cũng cau mày, biểu tình trêи mặt khá nghiêm túc.
Chuyện này, Trần Triều Phát làm được rất xinh đẹp đi, nếu Trần Triều Phát biến thành bất luận muôn
nghìn chúng sinh gì thì phỏng chừng An Nhiên cùng Chiến Luyện sẽ căn cứ vào nguyên tắc thà giết
nhầm còn hơn bỏ sót, đem hai người với diện mạo tương đồng này đều giết.
Nhưng hiện tại y biến thành Vân Đào, mà Vân Đào lại có ân với An Nhiên, cho nên dù Chiến Luyện muốn
hai người này chết, An Nhiên cũng sẽ không cho làm a.
Lưu Toa Toa chậm rãi đi tới giữa hai chiếc giường đơn, nhìn trái rồi nhìn phải, thật sự không có
cách nào phân biệt được đâu là Trần Triều Phát, đâu là Vân Đào, bởi vì cả hai người không
chỉ mặc quần áo y đúc nhau, mà những nếp nhăn trêи khuôn mặt cơ hồ đều giống y đúc nhau.
Triệu Như đẩy một chiếc ghế dựa cho Lưu Toa Toa, để nàng ngồi giữa hai bên, vươn tay, cầm lấy bàn
tay của cả hai người, bắt đầu sử dụng dị năng trị liệu trong thân thể, làm miệng vết thương
của cả hai người đều khép lại nhanh chóng.
Không thể không nói, dị năng trị liệu này của Lưu Toa Toa là phi thường phi thường thần kỳ, không
quá hai phút, mồ hôi nàng túa ra như tắm, nàng thu tay lại, vết thương bị xuyên qua người của cả
hai Vân Đào đã khép lại. "Miệng vết thương đã được chữa trị nhưng khí huyết bị mất đi phải chậm rãi
mới bồi bổ được."
Lưu Toa Toa lau đi những giọt mồ hôi trêи trán, dặn dò những việc cần chú ý tiếp theo, dị năng của
nàng chỉ là trị liệu, không thể bổ sung khí huyết được,
Hoa hành của Nhục Hoa đang hoạt động ở cửa, Bàn Tử thu được tin tức mang theo Vương Uy cùng
Lương Tử Ngộ cẩn thận đi vào đại phú hào, xem xét tình huống trong từng phòng.
Những người còn may mắn sống sót kia vẫn trốn ở trong phòng bị Nhục Hoa canh giữ như cũ, Nhục hoa
còn chưa đi ai trong số bọn họ cũng đều không dám đi ra cửa phòng.
Bàn Tử nhìn thấy hai Vân Đào giống nhau như đúc còn đang hôn mê vì mất máu quá nhiều trong lòng vui
vẻ, vẫy vẫy tay với An Nhiên ở đối diện. "Đây đúng là giống nhau như đúc a, không biết lúc tỉnh
lại, mở miệng nói có thể phân biệt ra được hay không?"