Sau khi sửa sang lại hầm trú ẩn, mặc dù máy bay có ném bom thì bọn họ cũng chỉ có thể phá hỏng một
ít địa tầng kiến trúc phía trêи, không nổ chết người.
Chỉ cần đám quân nhân ở trêи máy bay xuống đất, căn căn Diệu Dương trăm phần trăm sẽ
thắng.
Cứ như vậy qua mấy ngày, người ở căn cứ Diệu Dương ra ngoài càng nhiều, hai Vân Đào
bị mang ra từ Đại phú hào, mọi người truyền tai nhau nói lãnh đạo cao tầng của đoàn đội đã quyết
định, giết cả hai Vân Đào.
Có người hoan thiên hỉ địa, có người thở dài lắc đầu, người hoan hỉ nói, lúc này Trần Triều Phát
xác định phải chết rồi, người lắc đầu thờ dài cảm thấy vì Trần Triều Phát mà phải bỏ đi mạng sống
của Vân Đào, thật sự là không đáng.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, bọn họ tự phải trải qua nhật tử của mình, ai chết cũng được, dù sao
người chết không phải mình.
Căn cứ Diệu Dương có vài tòa nhà cao tầng còn bị cánh đồng tuyết chôn vùi mất một nửa, tường
thành đã không có, cũng không còn bóng dáng những con đường rộng rãi, con người ở đây vẫn
vui sướиɠ hoạt động ở trêи những cánh đống tuyết trắng.
Tai nạn qua đi, đám nhỏ trong tay Bàn Tử càng lúc càng nhiều, ban đầu đều là những đứa nhỏ còn phải
ẵm ngửa trong tay, giờ đều có thể chạy đầy đất, những người lớn đã làm mấy tấm trượt tuyết cho đám
nhỏ, vui sướиɠ nô đùa trêи nền tuyết, đón lấy ánh nắng đầu xuân.
Trương Bác Huân cùng Chiến Luyện là hai dị năng giả hệ kim cấp cao, mỗi người đều dẫn một Vân Đào
đi ra nền tuyết trắng, An Nhiên mặc một bộ quân áo nỉ màu tím, lẳng lặng đón lấy ánh nắng, trêи cổ
nàng có quàng một chiếc khăn màu vàng kim, nó phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Chờ hai cái Vân Đào đi qua bên người nàng, An Nhiên đem ánh mắt từ trêи người Oa Oa đang trượt
tuyết ở phía xa thu về, xoay người, nhìn biểu tình tự nhiên của hai người, đột nhiên, hốc mắt nàng
đỏ lên.
Nàng thập phần không tha, cũng không biết thật hay giả, nhưng dù sao từ biểu tình của nàng, tựa
hồ có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Vân Đào, có lời ly biệt, không có nói ra,
cũng không biết nên ly biệt với ai.
Sau lưng nàng, những người lớn đều chạy ra, bắt đám nhỏ đang nô đùa trêи nền tuyết trở về, có người
muốn ôm Oa Oa đi, nhưng Tiểu Bạc Hà vẫn luôn canh giữ bên người đứa nhỏ, hai mắt nàng giống như một
làn nước lặng, trừng mắt, đầu óc người kia ong một cái, đứng sững tại chỗ, ngắn ngủi vài giây đại
não đã treo máy.
Tiểu Bạc Hà không nhanh không chậm nắm lấy Oa Oa còn đang hi hi ha ha nhảy nhót trượt tuyết đi vào
phạm vi an toàn của An Nhiên.
Mà gần xa, vô số những đôi mắt như minh như ám nhìn vào Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân, hai người
móc ra từ trêи người một khẩu súng, họ đứng tại chỗ kiểm tra những viên đạn bên trong, kéo chốt bảo
hiểm, sau đó làm tư thế ngắm bắn, chỉ vào từng Vân Đào bên người.
"Ba ba, ba ba ~~~~"
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của của Hằng Hằng ở gian phòng nào đó trong dãy nhà kia truyền ra.
Vân Đào số 2 nhìn về phương hướng đó, biểu tình trong mắt lộ ra sự không tha, Vân Đào số 1 nhìn An
Nhiên, trong giọng nói có sự run rẩy.
"Để ta nhìn Hằng Hằng đi."
An Nhiên nhìn về phía Vân Đào số 2, hỏi:
"Còn ngươi? Muốn nhìn Hằng Hằng lần cuối hay không?"
"Không nhìn, nếu thật sự phải chết, nhìn cũng vô ích, còn làm ra vẻ gì, nếu không chết, về sau có
rất nhiều cơ hội để nhìn."
"Đúng vậy."
An Nhiên gật gật đầu, nói với Vân Đào số 2:
"Là thật thì không giả được, là giả thì làm sao có thể là thật, điều các ngươi phải chịu đựng bất
quá chỉ là cái đau của một phát súng mà thôi."