Hầm ngầm tầng 2 này, quả thực là một khu rừng rậm nguyên thủy, thực vật thịt thịt sinh trưởng khắp
nơi, Nhục hoa trong đại phú hào cũng trốn xuống tầng hầm ngầm, Chiến Luyện mang xuống một chiếc sô
pha, vài món đồ chơi, quần áo, còn kéo cả dây điện cùng với bóng đèn, làm mấy chiếc đen chiếu sáng
chia cho các phòng nào là phòng tắm, mấy gian phòng ngủ, còn làm hệ thống sưởi, cùng với hệ thống
nước nóng tự động trong khu rừng này.
Toàn bộ phía dưới hầm ngầm thứ 2 của bãi đỗ xe ở đại phú hào chỉ có đội của An Nhiên, một nhà An
Nhiên ở trong gian nhà phụ, Vân Đào, Hằng Hằng, Lạc Phi Phàm, Triệu Như, Lương Tử Ngộ, Vương Uy
hơn nữa còn thêm Lưu Toa Toa bị Triệu Như kéo vào đội, ở một gian phòng.
Lúc này, Chiến Luyện đang chế tạo cho Oa Oa một chiếc cầu trượt nhỏ, hắn ngồi xổm dưới ánh đèn sáng
ngời, bận bận rộn rộn, nghe An Nhiên châm chọc, hắn quay đầu. trêи trán có chút mồ hôi, hắn cười
nét mặt phi dương, mang theo một loại kiêu ngạo, cười nói với An Nhiên:
"Chúng ta có quá ít người, thực lực quân sự không thể so sánh với căn cứ Kim Môn, chờ về sau, thực
lực chúng ta thăng lên, chồng ngươi cũng sẽ bắn căn cứ Kim Môn thành tổ ong, thay ngươi xả giận
được không?"
Lời nói thập phần khẳng định, giống như sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy.
Ném bom oanh tạc giằng co tới hơn nửa đêm, sắp bình minh rốt cuộc mới chậm rãi tan đi, đêm nay An
Nhiên ngủ đặc biết tốt, Oa Oa cũng vậy, ngủ một giấc mười mấy giờ, nếu không phải nàng buồn tiểu,
đứa nhỏ còn không muốn mở to mắt đâu.
Có người lo lắng tới nửa đêm nhưng sau lại thấy những chiếc máy bay kia xác thật chỉ nổ tới nổ đi ở
phía trêи cũng không còn để ở trong lòng, từ từ ngủ, chờ khi tỉnh lại liền chạy lên mặt
đất, đón ánh sáng mặt trời nhìn quang cảnh, tường vây bên ngoài của những căn nhà cao tầng
nơi nơi đều
có vết đạn, vỏ đạn rơi đầy, trêи nền tuyết còn có rất nhiều hố đông một cái, tây một cái.
Trừ những điều kia, thì những tấm cửa kính, cửa sổ sát đất của những căn nhà cao tầng đang bị vỡ
nát, gia cụ bên trong bị phá hỏng không dùng được, bất quá, cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì mọi
người đã sớm không ở trong đó.
Ngay cả số đất đai thổ địa ngày ngày sinh sản ra rau dưa trái cây cùng gạo đã được kiến tạo ở bãi
đỗ xe tầng hầm nào đó.
Mấy ngày qua đi, tuyết lại tan không ít, người đi trêи nền tuyết, tuyết đọng cùng đầu mẩu của băng
không ngừng rơi trêи đỉnh đầu.
Vì phòng ngừa người đi đừng bị rơi trúng gây thương tích, Bàn Tử nghiêm cấm mọi người ra ngoài hoạt
động trêи mặt đất, mọi người liền ở bãi đỗ xe dưới mặt đất sinh hoạt 2-3 ngày.
Thời gian như vậy đối với sinh hoạt của bọn họ cũng không có chút ảnh hưởng nào, từ điều này có thể
thấy được những người xây dựng lại bãi đỗ xe hoàn hiện như thế nào.
Máy bay chiến đấu của căn cứ Kim Môn mỗi đêm đều sẽ tới loanh quanh một vòng, đại khái là Trần lão
tướng quân nghe người dưới báo cáo lại, sau mỗi lần oanh tạc, trừ bỏ oanh tạc đống tuyết trêи mặt
đất cho mềm xốp hơn hoặc gia tăng thêm ít vỏ đạn cho tường vây của mấy tòa nhà ra, căn cứ Diệu
Dương này không hề phát hiện ra một khối tử thi nào, vì vậy Trần lão tướng quân không ngồi yên được
bắt đầu phái lục quân xuống mặt đất.
Nhưng người chỉ cần chạm chân xuống mặt đất thì cơ bản không có đường sống để về, thậm chí ngay cả
tin tức đều không có người truyền lại, giống như đi tới đi lui trêи nền tuyết, rồi không thể hiểu
được rơi xuống một cái hố, từ đây đã không còn tin tức.
"Ai là gian tế giữa chúng ta không bằng để hắn nói chuyện với Trần lão gia tử, đừng phái những quân
nhân vô tội đi tìm chết nữa, ném bom oanh tạc trêи trời là được rồi a."
Ban ngày, An Nhiên đi dạo quanh trêи nên tuyết, nói chuyện với Bàn Tử, sau lưng là hai cái đuôi nhỏ
đi theo sau, Tiểu Bạc Hà mang theo Oa Oa mới vừa học đi xong.
Vẻ mặt Bàn Tử phiền não, nói với An Nhiên"
"Nếu có thể tìm ra được người mật báo cho căn cứ Kim Môn thì chúng ta cũng không cần vừa nghe cảnh
báo đã phải trốn vào trong tầng hầm a."