Sau khi cuộc sống ổn định, thì giải trí cũng phát triển, có điện năng sung túc, là đảm bảo hậu cần
cho giải trí, trò chơi trong di động bị chơi chán rồi, rất nhanh phát triển đến thời điểm
trực tiếp mang máy tính lại đây, mọi người mở máy tính ra cho bọn nhỏ chơi game offline a.
Trước mắt, dò mìn cùng spider là game bọn nhỏ thích nhất.
Cũng có người đặc biệt có tài, lúc trước khi mạt thế có làm bên mảng internet, đã
làm một mạng máy tính cục bộ, kết nối toàn bộ máy tính lại với
nhau, một ngày đi ra ngoài giết động vật biến dị mệt mỏi xong, về nhà, ngồi trước máy tính, ngâm
một ly trà nóng, nói chuyện với người khác, hết chuyện này tới chuyện khác, đó là giải
trí, giải trí bước đầu đã được thực hiện.
Động vật biến dị từ phía Nam tới vẫn còn đang đối kháng với nhân loại, căn cứ Kim Môn không tiếp
tục công kϊƈɦ nữa, nhưng việc Đường Ti Lạc mang thai vô cùng có khả năng là cốt nhục của Trần Triều
Phát đã được truyền tới căn cứ Kim Môn.
Trong biệt thự của Trần lão tướng quân, không khí trong nhiều ngày nay lúc tốt lúc xấu, tùy theo
trạng huống thân thể của ông, từng tốp quân nhân bị điều tới căn cứ Diệu Dương, cuối cùng từ trong
phòng của Trần lão tướng quân truyền ra tin tức là nghị hòa.
Kết quả này, làm Trần Triều Cung thả lỏng khẩu khí, nói thật hiện tại trọng điểm của căn cứ Kim Môn
không phải là phái người báo thù căn cứ Diệu Dương mà là giải quyết những vấn đề phức tạp về vật tư
cùng lợi ích trong mạt thế này.
Đương nhiên, hiện tại căn cứ Diệu Dương đối với bọn họ mà nói vẫn phi thường cách ứng, nó chính là
một con kiến dưới chân một con voi, chỉ là một nơi nhỏ như vậy, có một chút ít dân cư như vậy,
nhưng con voi này muốn diệt một con kiến, cũng cực kỳ không dễ dàng.
Hai người Trần Triều Cung và Trần Triều Hỉ thường xuyên ở trong bếp vừa ăn vừa bàn luận về tình thế
hiện tại, Trần Triều từ khi biết An Nhiên ở căn cứ Diệu Dương sẽ không chạy tới khu trung tâm nhiệm
vụ nữa, mà nàng vẫn luôn chờ ở biệt thự Trần gia, yên lặng ngồi xổm trong bếp, mặt ngoài nói là
giúp đỡ má Hoàng làm việc nhưng trêи thực tế là nghe lén Trần Triều Cung và Trần Triều Hỉ nói
chuyện.
Thế nhưng nàng cũng đã đem toàn bộ sự tình nghe từ đầu đến cuối. "Bác hai, không báo thù cho chú ba
sao?"
Trần Kiều cẩn thận hỏi Trần Triều Hỉ, trong tay cầm một ấm trà đổ vào cốc cho Trần Triều Hỉ.
Trần Triều Hỉ đang cắn một quả táo nhìn thoáng qua Trần Kiều rồi nói: "Không phải không báo, mà
hiện tại không phải thời điểm."
"Vậy khi nào mới là thời điểm?"
"Ý của ông chú của ngươi là chờ đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc kia sinh ra, nếu thật là của chú ba
của ngươi, thì tất cả vấn đề đều dễ nói chuyện, nhưng nếu không phải, căn cứ Diệu Dương kia sớm hay
muộn sẽ có một ngày, phải diệt, hai người Chiến Luyện cùng An Nhiên cũng cần mang đầu tới gặp a."
Nhưng hiện tại xác thật không phải thời điểm, người ở căn cứ Diệu Dương như quỷ tinh, trốn tránh
trong những hầm ngầm dưới công trình xây dựng, nghiễm nhiên còn sống với bộ dạng không tồi a.
Máy bay chiến đấu của căn cứ Kim Môn phái tới đều phá băng hộ cho căn cứ Diệu Dương, đem lớp băng
ngoan cố ở đó cho nổ tới mềm mềm xốp xốp, mà Nhục Hoa của An Nhiên là uy hϊế͙p͙ rất lớn đối với sự
công kϊƈɦ ở trêи mặt đất.
Nói trắng ra, hiện tại bọn họ trừ bỏ dùng máy bay lượn qua lượn lại trêи không của căn cứ Diệu
Dương ra còn có thể làm cái gì chứ?
Dùng lục quân lại không thể vượt được con quái vật mà An Nhiên dưỡng, trừ bỏ nghị hòa ra còn có thể
làm sao bây giờ? Dù sao còn phải suy nghĩ tới cốt nhục của Trần Triều Phát lưu lại.
Trần Triều Hỉ cùng Trần Triều Cung đều không cho rằng, hiện tại tiếp tục lãng phí vũ lục ở căn cứ
Diệu Dương là lựa chọn tốt.