Bàn Tử nhanh chóng ghi chú lại rồi quay đầu chuẩn bị hội báo với An Nhiên một
chút, bọn họ có thể bắt một con tang thi hệ một, treo ở cửa thành, toàn bộ người
sống sót tiến vào Bách Hoa thành đều phải đi qua trước mặt con tang thi hệ mộc này, đến
lúc đó ai hỗn loạn ai chịu khống chế thì chính là dị năng giả hệ mộc a.
Người sống sót khác, Bách Hoa thành đều đã không còn tiếp thu nữa, nhưng dị năng giả
hệ mộc cùng hệ thủy đây là điều đảm bảo cho hậu cần a, cần phải tiếp nhận a,
"Căn cứ này của các ngươi thật điên cuồng."
Có người cho đáng giá, đây cũng là tiếng lòng của toàn bộ nhóm người ở đây, cả thành toàn là thực
vật, còn vui mừng đón nhận dị năng giả hệ mộc,
này căn bản chính là đùa với lửa, chỉ thoáng sơ sẩy một cái rất có khả năng toàn bộ Bách Hoa thành
sẽ bị diệt.
"Có điên cuồng như Trần Triều Phát hay không?"
Thanh âm của một người phụ nữ vang lên, mọi ngươi nghiêng đầu nhìn về phía bậc thang lên xuống của
vọng tháp, đi lên là hai người phụ nữ, người hỏi chuyện là người phụ nữ mặc một thân blouse trắng,
trêи tay còn mang theo găng tay cao su màu trắng giống như nàng vừa mới làm xong một ca phẫu thuật.
Sau lưng nàng là người phụ nữ với mái tóc dài được buộc gọn trêи đầu, nàng có diện
mạo thanh tú còn cầm trong tay một chiếc bát ăn cơm cho bảo bảo rất đáng yêu, trong bát có một ít
trái cây, phía sau người phụ nữ này là một thiếu nữ giống như nữ quỷ, tóc mái dài quá mắt, mái tóc
dài xõa tung sau lưng, áo choàng dài che kín thân thể, khuôn mặt lộ ra tái nhợt, đôi môi huyết
hồng.
Mà trong tay nữ quỷ kia ôm một tiểu hài nhi khoảng 1 tuổi, tiểu hài nhi kia mặc một bộ áo liền quần
màu hồng nhạt, mái tóc lơ thơ buộc hai bên như hai sừng dê, trong tay đứa nhỏ còn cầm nửa miếng táo
đang gặm dở.
Sắc mặt Trần Triều Cung trầm trầm, nhìn người phụ nữ mặt bộ đồ bác sĩ với khí thế bức người kia,
hắn phỏng đoán, nàng có phải An Nhiên, người đang nuôi dưỡng con quái vật kia hay không, nhưng hắn
đã nhìn qua ảnh chụp của An Nhiên, rất nhanh, hắn đem ánh mắt tỏa định lên người phụ nữ cầm cái bát
cho bảo bảo kia, nàng đang bón trái cây cho đứa nhỏ ở phía sau. Là một người phụ nữ rất tầm
thường, cũng không minh diễm động lòng người, giống như người phụ nữ nội trợ của gia đình,
nếu đặt trước khi mạt thế, thì đi ngoài đường quơ tay cũng có một nhúm đi.
Bên cạnh hắn, người chưa từng thấy qua ảnh chụp của An Nhiên cũng tự nhiên cho rằng Triệu Như
người đang mặc bộ quấn áo bác sĩ kia là An Nhiên, bởi vì khí thế của Triệu Như rõ
ràng mạnh hơn rất nhiều so với những người còn lại.
Có người lạnh giọng nói:
"Trần tam tiên sinh, tuy rằng tư tưởng khác hẳn thường nhân nhưng hắn đóng góp rất
nhiều nghiên cứu về xã hội học, các ngươi có như vậy giết hắn, là một tổn thất không nhỏ đối với
căn cứ Kim Môn, thậm chí đối với toàn bộ xã hội nhân loại.
"Trước khi ngươi nói lời này có nghĩ tới việc tìm hiểu qua Trần Triều Phát đã làm gì đối với chúng
ta hay không, cũng có khi đã biết nhưng căn bản cảm thấy mạng người chỗ chúng ta bất quá chỉ là cây
cỏ, mạng của hơn mấy nghìn người chúng ta đã bị Trần Triều Phát "nghiên cứu" rớt mất,
người như vậy, còn thả ra trả lại cho các ngươi để hắn đem cả đám chúng ta giết đến sạch sẽ hay
sao?"
"Ngươi!!!"
Có người chỉ vào Triệu Như đang nhanh mồm nhanh miệng.
"Cưỡng từ đoạt lý, ta thấy miệng lưỡi ngươi thật sắc bén, ngươi giết người không muốn đền mạng hay
sao?"
"Cho nên quả nhiên các ngươi tới đây không mang theo hảo tâm đi? Cũng thế thôi, không bằng hôm nay
tất cả để mệnh lại nơi này đi, cũng đỡ phiền toái cho sau này!!!"
Triệu Như cười lạnh một tiếng, rất nhanh lâm vào không khí giương cung bạt kiếm với những người đi
theo Trần Triều Cung, Bàn Tử vội vàng nhảy ra hòa giải.
"Hiện tại là thời khắc mấu chốt, các ngươi xem đi, dị năng giả hệ hỏa ở phía Nam tao ngộ cái gì
đó!"