Có người duỗi đầu vào bụi rậm nhìn thoáng qua, cũng không thấy được gì. Người đâu?
Trong sân nhà Bàn Tử, vốn dĩ Trần Triều Cung còn đứng nhìn từ xa, giờ hắn đi về phía Ngô Tư Miểu
hai bước, rồi nghiêng đầu hỏi An Nhiên vẫn đang ghé vào hàng rào tre hỏi:
"Người của ta đâu?" "Đã chết."
Vẻ mặt An nhiên rất vô tội, đôi tay nhấc lên. "Ác ý của các ngươi quá rõ ràng."
"Có ý gì?"
Hai mắt Trần Triều Cung dần dần nheo lại, ẩn nhẫn lửa giận, hắn gằn từng chữ:
"Là chính các ngươi làm chúng ta đi tìm Ngô Tư Miểu." "Đúng vậy, nhưng Bàn Tử vừa mới nói, đừng
dùng vũ lực." An Nhiên gật đầu, làm bộ chỉ là người qua đường giáp.
"Trần tiên sinh, ta cảm thấy chuyện này cần phải hảo hảo nói, đương nhiên, ta chỉ là một người phụ
nữ, ta dùng cách nhìn của đàn bà để nhìn nhận, bất quá, ngươi đã tới đây vậy đừng đi rồi."
Sau lưng nàng, Chiến Luyện to lớn đã đứng dậy, hắn mặc chiếc áo đặc huấn, không đeo
thắt lưng, cho nên nhìn có chút lưu manh.
Hắn bẻ bẻ khục tay, xoay xoay cổ, vung tay lên, một cây phi dao lại bay ra, cắm thẳng vào một người
đàn ông khác đang đè lên Ngô Tư Miểu, người này chết thảm hơn so với người trước một chút, hắn trực
tiếp bị cắt bay đầu.
Ngô Tư Miểu được tự do nhanh chóng chạy đi, hắn lẫn vào trong đám người bên cạnh,
thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Trần Triều Cung lui ra sau một bước, chỉ vào Chiến Luyện và An Nhiên, cả giận nói:
"Các ngươi nghĩ kỹ rồi chứ, giết ta, đây là một cái kết cục không chết không ngừng!"
Hắn không sống được bao lâu nữa, đối với Trần Triều Cung mà nói, kỳ thật hắn không quá sợ hãi cái
chết, người đến tuổi như hắn đây đã sống đủ rồi, hắn rất tưởng niệm cháu trai của hắn.
Nhưng An Nhiên lại lắc đầu, vẫn ghé vào rào tre, khiêm tốn nói:
"Theo ý kiến nông cạn của ta thì ta cho rằng, chúng ta có cho các ngươi thành công dẫn độ Ngô Tư
Miểu cùng Đường Ti Lạc đi nữa, trước không nói vận mệnh của hai người ở căn cứ Kim Môn sẽ như thế
nào, nhưng ta khẳng định các ngươi sẽ không thiện bãi cam hưu đối với chúng ta."
Thù của Trần Triều Phát, cùng với tâm tư muốn độc đại của căn cứ Kim Môn, giữa những sự tình quá
phức tạp, An Nhiên nghe thấy ý tứ của Trần Triều Cung có sự đề phòng Bách Hoa thành quá phát triển,
cho nên việc dẫn độ 2 người kia đi, không phải là kết thúc mọi việc mà mới chỉ là bắt đầu.
Vậy An Nhiên khẳng định sẽ không để Trần Triều Cung dễ dàng chạy ra như vậy được, mặc kệ đem hắn là
con tin cũng được, hay là coi hắn là cái khiên để tự bảo vệ mình cũng tốt, dù sao theo ý kiến của
nàng, Trần Triều Cung không thể quay lại căn cứ Kim Môn nữa.
"A."
Trần Triều Cung nhìn An Nhiên, nhìn nhìn, rồi không tự giác cười một tiếng, thái độ
của hắn từ phẫn nộ dần dần trở nên bình tĩnh, hắn ở trước cửa nhà Bàn Tử, tìm một chiếc ghế ngồi
xuống.
"Ta đây thật là quá coi khinh nơi này của các ngươi, không nghĩ tới a, các ngươi ra bài không theo
lẽ thường, kỳ thật cũng là một loại thủ đoạn trong ngoại giao."
Đích xác không sai, Trần Triều Cung cho rằng, căn cứ Kim Môn sẽ không để Bách Hoa thành phát triển
lên, đặc biệt là sau khi hắn gặp được nhìn thấy được cảm nhận được sự phồn vinh ở nơi này, hắn càng
không thể để nơi này phát triển nữa, phải đem địch nhân bóp chết ở giai đoạn mới nảy mầm, đây là
việc mà mỗi thế lực cường đại đều sẽ làm.
Cho nên Trần Triều Cung cho rằng An Nhiên làm như vậy là đúng, sự an toàn của hắn cũng có thể được
bảo đảm, chỉ cần hắn không chạy, cuộc sống ở nơi này hẳn là sẽ không quá khổ sở đi.
Bách Hoa thành khẳng định muốn hắn hảo hảo mà sống, vậy mới có thể chế hành được căn cứ Kim Môn,
nếu không một khi hắn chết, hai đứa con trai
đều chết trêи tay của nhóm người này, phụ thân hắn, Trần lão tướng quân dù có bò ra khỏi quan tài
cũng phải diệt sạch Bách Hoa thành này.