Nhưng, bởi vì Trần Kiều mang tới phản ứng dây chuyền, ngay buổi sáng ngày hôm sau, rất nhanh đã
dựng sào thấy bóng.
Triệu Như vội vàng gõ vang cửa phòng nhà An Nhiên, nàng đứng ở ngoài cửa, nói với An Nhiên còn đang
buồn ngủ bên trong:
"Lưu Toa Toa còn không có trở về, ở chỗ ta đã có vài người bị bệnh, Bách Hoa thành còn không có
thuốc men gì sao?"
"Để ta nói Bàn Tử mở kho vật tư ra nhìn một cái."
An Nhiên cau mày, xoay người, khoác một chiếc áo đơn lên người, đi theo Triệu Như ra cửa, Oa Oa còn
ở trêи giường chưa tỉnh ngủ, đứa nhỏ sớm đã có thói quen chưa tới mặt trời lên cao thì tiểu thí hái
kia chưa nhổm dậy.
Kết quả gõ cửa nhà Bàn Tử hắn cũng có vẻ mặt mộng bức, vừa nghe xong lời An Nhiên và Triệu Như nói,
vội vàng đi tìm người quản lý kho vật tư là Vân Đào, Vân Đào đem toàn bộ thuốc men tồn ở trong kho
đem ra, Triệu Như kiểm kê một chút, rồi buông ta ra nhìn về phía An Nhiên.
"Không đủ, nếu trong vòng 1 tuần mà Lưu Toa Toa chưa về, người trong Bách Hoa thành cũng chỉ có thể
trời sinh trời nuôi, ngoại thương hay nội thương gì đó chỉ có thể dựa vào tự lành mà thôi."
Bọn họ đã tiêu dao quá lâu rồi, quá múc thả lỏng cảnh giác của mình đối với mạt thế, khi có Lưu Toa
Toa bọn họ liền đình chỉ thu thập dược phẩm, toàn bộ nội thương hay ngoại thương đều dựa vào dị
năng trị liệu của Lưu Toa Toa, thuốc men gì đó, hoàn toàn là dư thừa.
Hiện tại Lưu Toa Toa đi mất, áp lực của Triệu Như tăng gấp bội, nhân loại dựa vào thân thể của mình
tự lành hoàn toàn không dựa vào dược phẩm phụ trở thì vẫn quá mạo hiểm, mặc dù không cần đơn thuốc
nhưng những thứ như tiêu độc ở miệng vết thương hay thuốc hạ sốt, vẫn rất cần cho người bị thương.
Rốt cuộc hiện tại là mạt thế, nơi nơi đều có virus tận thế, có virus là có tang thi, trong động vật
biến dị cũng có virus, một người đang hảo hảo, ở một chỗ không bị thương gì hết, bị cảm nhiễm phong
hàn, phát sốt gì đó, đứng lên một cái cũng có thể biến thành tang thi rồi, càng đừng nói là bị
thương, vì vậy thuốc men khác có thể không cần nhưng miệng vết thương bị hở hay bị nhiễm trùng gì
đó, thì sẽ cảm nhiệm virus, đó thật là nguy hiểm.
"Hướng Tiểu Chu thành thu chút dược phẩm đi."
An Nhiên có chút đau đầu, duỗi tay sờ sờ đầu mình, phân phó Bàn Tử. "Thuốc men dược phẩm là vật tư
phải thu thập tuyệt đối không thể dừng lại, ở căn cứ Diệu Dương chắc còn có không ít vật tư chưa bị
dọn dẹp, hôm nay tổ chức một tổ đội cùng ta đi tìm tìm xem thế nào."
Việc này cần phải giải quyết nhanh chóng, An Nhiên không trộm lười được, bởi vì nếu nàng không đi
thì đội ngũ kia căn bản sẽ không thể tiến vào căn cứ Diệu Dương đang bị rừng rậm biến dị bao phủ,
càng miễn bàn phân biết hướng đông tây nam bắc trong rừng.
Bàn Tử đứng ở bên người Vân Đào, vội vàng gật đầu, Triệu Như cũng đang ở bên người hắn đăng ký lại
các chủng loại thuốc men, tức giận nói:
"Nhiều thu thập một ít thuốc men đi, có loại đã quá thời hạn nhưng cũng có thể dùng được, thời khắc
chiến loạn đừng nói cứu người, ngay cả thù lao đãi ngộ của nhân viên y tế cũng phải đề cao, kêu gọi
mọi người học vài cái phương thức cứu hộ đơn giản đi, để ta suy nghĩ cẩn thận một chút, bùn nhão
trét không lên tường thì vĩnh viễn đừng miễn cưỡng, hừm, Bách Hoa thành này nếu chỉ dựa vào một
người trị bệnh cứu người thì sớm hay muộn cũng đi tong thôi."
Nàng tức giận Lưu Toa Toa kia không có trách nhiệm!
An Nhiên ngước mắt nhìn lướt qua Triệu Như đang tức đến dậm chân, không nói gì, ngầm
đống ý sự an bài của Triệu Như
Rất nhanh, chờ đến lúc Chiến Luyện giết tiểu quái thú ở cửa Nam trở về, Bách Hoa thành đã tổ
chức xong một đội ngũ gồm các dị năng giả lực lượng giỏi giang, do Chiến Luyện cầm
đầm, đi theo An Nhiên về Diệu Dương tìm thuốc men.
Đội người này trước khi mạt thế không phải cảnh sát thì chính là nhân viên chữa cháy, hoặc quân
nhân, họ ăn mặt quần áo phòng cháy chữa cháy đứng ở khu đất trống trong Bách Hoa thành, chờ Chiến
Luyện kiểm duyệt từng bước từng bước trang bị mang theo.