Ngay lúc Lạc Phi Phàm lái xe chở theo thiếu nữ u linh Tiểu Bạc Hà chạy như bay về hướng An Nhiên,
thì ở Bác Hoa thành, Trần Triều Cung đang đứng ở bờ ruộng nhà mình nhìn lên ánh đèn đường với tạo
hình một bông hoa của Bách Hoa thành dưới ánh trăng, xinh đẹp đến bi tráng.
Hàng xóm của hắn, đôi vợ chồng trung niên kia, người vợ là dị năng giả hệ hỏa, đang tự thu thập đồ
vật của mình chuẩn bị đi chi viện cho An Nhiên và Chiến Luyện, mà người chồng thì đang tìm giày cho
vợ, bởi vì người vợ chỉ là dị năng giả hệ hỏa với năng lực thấp kém, sẽ không có xe đưa nàng đi vào
rừng rậm biến dị.
Nàng chỉ có thể đi bộ xuyên qua cả cánh rừng khổng lồ kia.
Nói thật, Trần Triều Cung hắn không minh bạch, An Nhiên và Chiến Luyện không phải đi tới nội thành
cũ để tìm dược phẩm và thuốc men hay sao? Làm sao lại có một người trở về nói An Nhiên
sắp không được? Không được thì không được đi, một cái Bách Hoa thành to như vậy sao không thể
tìm được một người như An Nhiên được chứ?
Cảnh tượng lớn như vậy, so với lúc Đường Ti Lạc bị Trần Kiều mang đi, đều làm người ta oanh động
hơn, phân lượng của Đường Ti Lạc có thể kém hơn so với An Nhiên hay sao?
"Ta nói này, ta có thể điều một chuyến chuyên cơ tới a."
Trần Triều Cung nhìn đôi vợ chồng hàng xóm kia nói, hai vợ chống trung niên đang bận bận rộn rộn
xoay người lại, nhìn hắn, Trần Triều Cung nhún nhún vai, tiếp tục nói:
"Có thể chở được khoảng 40-50 người là không vấn đề gì, cần hỗ trợ không?"
Hắn không biết vì cái gì mà mình muốn làm vậy, nhưng hắn rất thích đôi vợ chồng hàng xóm này,
người vợ hai ngày trước còn vui rạo rực nói, nàng tuổi lớn mà mang thai a, để một thai phụ đi bộ
qua một cánh rừng rậm là một việc thập phần nguy hiểm.
"Thật vậy ư? Trần tiên sinh, ngài thật là hào phóng, hiện tại ta đi nói với Bàn Tử."
Người chồng có vẻ phi thường cao hứng, vội vàng ra cửa, đi tìm Bàn Tử, Bàn Tử lại tìm Vân Đào,
Vân Đào vọt tới đây, bắt đầu bàn bạc chuyện chuyên cơ.
Máy bay của Trần Triều Cung đỗ ở Tiểu Chu thành, người ở đó thay hắn trông giữ, muốn bay qua đây
rất đơn giản, ở Bách Hoa thành cũng có vài thuộc hạ của Trần Triều Cung, lái xe đi từ cửa Bắc nửa
giờ là có thể tới Tiểu Chu thành, rồi lái máy bay tới đây.
Nhưng sự tình lại không đơn giản như vậy.
Cách đó không xa, Lương Tử Ngộ cùng Triệu Như đã bắt đầu tổ chức những nhân viên y tế
mặc áo blouse, làm hậu cần lên đường, Vân Đào đang đàm phán với Trần Triều Cung, thái độ của hắn
không nhanh không chậm nói:
"Nếu ta không quên thì, trước mắt Trần tiên sinh đây vẫn là con tin của Bách Hoa
thành chúng ta, ta có thể nói vài câu xuất phát từ trong nội tâm được không? Trần tiên sinh vì cái
gì muốn cung cấp chuyên cơ cho chúng ta?"
Kỳ thật chính Trần Triều Cung cũng không biết, vì cái gì đột nhiên đưa ra chuyên cơ cho Bách Hoa
thành nhưng hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ.
"Đại khái, là ta nghĩ thừa dịp này để cho các ngươi thả ta ra."
"Đây là chuyện không có khả năng, chúng ta tình nguyện không cần chuyên cơ."
"Vậy mệnh của An Nhiên kia, có khả năng không giữ nổi." "Muốn mệnh của nàng sao? Chỉ sợ không dễ
dàng như vậy."
Vân Đào cười, trước mắt hắn là người duy nhất trong Bách Hoa thành này còn có thể ngồi được, tựa hồ
hắn căn bản không để bụng việc sống chết của An Nhiên.
"Chuyên cơ của ngươi bất quá chỉ là vận chuyển một ít dị năng giả hệ hỏa không có xe đi tới chỗ
nàng nhanh hơn mà thôi."
"Thoạt nhìn, ngươi giống như không chút nào quan tâm đến An Nhiên đi." Trần Triều Cung nhíu mày
nhìn Vân Đào.
"Bởi vì ta đủ hiểu biết nàng."
Vân Đào vỗ vỗ tay, xoay người đi, người khác không biết năng lực của An Nhiên, vừa nghe thấy người
báo tin còn tưởng rằng An Nhiên đang nguy kịch, nhưng trêи thực tế, nếu An Nhiên nguy kịch thì toàn
thành đều là hoa cỏ này còn không điên cuồng hay sao?