Oa Oa chơi 2 ngày xếp tinh hạch thì không chơi rồi, đứa nhỏ ở tuổi này có thể bảo trì lực chú ý với
một món đồ chơi vượt qua hai ngày đã là siêu việt hơn rất nhiều so với những đứa nhỏ cùng tuổi
khác.
Nhưng 2 ngày là cực hạn của Oa Oa, nàng bắt đầu ở khu đất trống tràn ngập củi gỗ soàn soạt tìm kiếm
món đồ chơi mới.
Cứ như vậy khoảng 3-4 ngày, bọn họ vẫn chưa tìm ra con tang thi hệ mộc kia, cây cối trong rừng bắt
đầu công kϊƈɦ con người, An Nhiên nghĩ tới con tang thi hệ mộc kia đại khái bị bó trụ lâu như vậy,
một miếng thịt cũng chưa được ăn, đột nhiên có nhiều đồ ăn tới gần nó như vậy, nó ngu xuẩn không
động mới là lạ a.
Vì thế thân thể nó bị An Nhiên khống chế nhưng nó vẫn có thể khống chế một ít cây cối bình thường
săn bắt đồ ăn cho nó.
Nó đại khái không có chỉ số thông minh, nghĩ đến việc có người đang khống chế thân
thể nó, cùng với chặt cây cối để tỏa định vị trí của nó đang ở nơi nào.
Cây cối bị chặt dần dần trở nên thưa thớt, nơi nào cây cối lay động lợi hại nhất thì con tang thi
hệ mộc ở phương hướng đó, chỉ cần theo phía đó tiếp tục chặt bỏ cây cối thì sớm hay muộn cũng có
thể chém tới vị trí của con tang thi này.
Phạm vi của nó dần dần bị thu nhỏ lại.
Mọi người đã bắt đầu chém vào chính tâm của cánh rừng bình thường này, vì vậy đều rất cẩn thận, bọn
họ biết họ bắt đầu tiến vào vào phạm vi phi thường nguy hiểm nhưng là nơi quan trọng không thể
không đi vào.
Oa Oa tiểu đại nhân cũng cảm thấy được người lớn bắt đầu coi trọng và cẩn thận, nàng đối với
nơi kia sinh ra tò mò, một hai nhất quyết phải đi về hướng kia.
Ba Ba nàng dựng cho nàng một cái lều ở khu đất trống, mỗi ngày Oa Oa vừa rời giường liền túm lấy
một cái rìu trong đám rìu bị vứt trỏng trơ trêи mặt đất, bước đôi chân mũm mĩm của mình, lắc la lắc
lư đi về phía cây cối ở trước mặt, Tiểu Bạc Hà đi theo sau lưng Oa Oa, không nói một lời lướt theo
a lướt theo, bay theo a bay theo....
An Nhiên vô pháp, nàng nằm trong lều tức giận kêu, nhưng không thể túm tiểu thí hài kia bắt nó quay
lại được, càng tới gần con tang thi kia, đầu An Nhiên càng đau, cuộc sống trải qua thật sự quá mức
dày vò.
Ánh mặt trời càng thêm sáng lạn, âm thanh cây cối bị đốn ngã lục tục truyền đến,
cùng với tiếng hò hét của mọi người là động lực đánh thức Oa Oa mỗi sáng.
An Nhiên mở to mắt nhìn Oa Oa mặc một chiếc quần đùi nhỏ, đi chân trần chạy ra lều trại, nàng cau
mày bò lết ra khỏi lều, thấy Tiểu Bạc Hà đi theo đứa nhỏ, An Nhiên quyết định hôm nay phải đánh cho
Oa Oa một trận miễn cho nó càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng không nghe lời người lớn.
Phía trước, có một người phụ nữ cầm một bộ xếp gỗ quơ quơ tay với Oa Oa, cười nói:
"Oa Oa, tới đây nào, xem đây là cái gì?"
Oa Oa đang kéo theo chiếc rìu to, đừng nhìn nàng người nhỏ mà đưa cho nàng rìu nhỏ a, nàng chướng
mắt, muốn chơi thì cũng phải chơi loại rìu to nhất, đây là phong cách của nàng a!!!
Nghe thấy một dì đang kêu nàng, Oa Oa nghiêng đầu qua, vừa thấy, đó là những khối gỗ hình lập
phương và hình hộp chữ nhật, quá nhỏ a, Oa Oa không cảm thấy hứng thú.
Nhưng người phụ nữ kia liền đặt những khối gỗ nhỏ đó trêи mặt đất, lấy trái một cái rồi lấy phải
một cái, dựng lên thành hình một căn nhà nhỏ, cái này làm hai mắt Oa Oa sáng rực lên.
Nàng bị hấp dẫn đi qua, chân trần đạp lên mặt đất rồi đặt ʍôиɠ ngồi xuống trước bộ xếp gỗ kia, nàng
duỗi tay, hủy đi cái phòng nhỏ trước mắt, sau đó dùng bàn tay phì phì đô đô lấy từng khối từng khối
gỗ chính mình dựng lên. Dì cầm hộp xếp gỗ vừa lòng đứng lên, thấy An Nhiên đứng ở
cách đó không xa, có chút thẹn thùng nhìn An Nhiên cười nói:
"Kỳ thật đứa nhỏ không có gì chơi cho nên thấy người lớn làm gì, nàng liền làm cái đó thôi."