Phảng phất như trời long đất lở, Vân Đào vừa túm chặt một nhánh cây đang loạn vũ vừa tìm kiếm tinh
hạch ở trong túi quần áo trêи người, tìm kiếm tinh hạch đưa cho An Nhiên, hắn cũng không hỏi nàng
vì cái gì cần nhiều tinh hạch như vậy, nhưng ở thời khắc này, nghe An Nhiên luôn không có sai.
Những người khác, cũng bắt đầu tìm kiếm trong túi quần áo, lấy ra tinh hạch chính
mình mang tới, ngươi một viên, ta một viên, ta một túi ngươi một túi, từ những tinh hạch chỉ to
bằng hạt lựu cho đến những viên to bằng ngón cái, tất cả mọi người đều đem ra đưa tới trước mặt An
Nhiên để nàng hấp thu, những tinh hạch tỏa ra ánh sáng lấp lánh kia vừa vào trong
tay nàng đã trở thành bột phấn.
Đột nhiên, cây cối đang sôi trào khắp nơi kia như dần dần an tĩnh xuống, nguyên bản những thân
cây đại thụ đột ngột bật rễ khỏi mặt đất kia, di chuyển một nửa liền yên lặng, bất động,
những cành lá dây đằng hoa hoa thảo thảo loạn múa kia cũng đình chỉ, phảng phất như cả thế giới đột
nhiên ấn nút tạm dừng, tất cả đều an tĩnh xuống.
Không ai dám động đậy, ngay cả Oa Oa cũng thôi cười to, tò mò trợn tròn đôi mắt, nhìn cái thế giới
yên lặng này, tiếng bước chân dần dần truyền tới, Chiến Luyện cầm một khối tinh hạch giống như một
quả tim trong tay, vọt ra từ trong rừng, giơ giơ lên về phía An Nhiên:
"Đột nhiên ta nhặt được cái này trêи mặt đất."
Trời biết đã có chuyện gì xảy ra? Toàn thân hắn quấn đầy dây mây, hắn chỉ có thể chỉ huy phi
dao, chém về phía con tang thi hệ mộc kia, nó quay cuống trong đất một lúc rồi mấy
cái rễ cây đỉnh lên viên tinh hạch xanh mượt này lên, ngay ở bên chân hắn, hắn khom lưng,
duỗi tay, túm lây viên tinh hạch này lên từ trong đất, rồi toàn bộ thế giới đang rung chuyển, cứ
như vậy an tĩnh xuống.
Giống như bị trúng một loại ma pháp nào đó.
An Nhiên nhấp môi cười, nhẹ nhàng thở ra, tất cả mọi người chung quanh họ đều phát ra những tiếng
hoan hô, mọi người ôm nhau mà khóc, vì thắng lợi của trận chiến này, chỉ có trời mới biết được bọn
họ đi bộ từ Bách Hoa thành tới đây, mất bao nhiêu lâu, sau khi đi vào lại phải trải qua những việc
gì.
Chiến Luyện ở nơi xa vọt lại đây, ôm lên An Nhiên vừa ra khỏi võng bảo vệ của dây đằng, hắn ôm nàng
lên xoay vài vòng, sau đó đặt nàng xuống đất, duỗi tay, sờ sờ lên trán nàng hỏi:
"Đầu còn đau không?" "Không đau, chỉ có chút mệt."
An Nhiên cười lắc đầu, nhiều ngày thần kinh căng chặt đầu đau đớn như vậy, đột nhiên hoàn toàn lơi
lỏng, giây lát này, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi nồng đậm, cảm giác mệt mỏi này, nồng đậm đến nỗi nàng
không cảm thụ được tâm tình vui sướиɠ.
"Trước tiên ngủ một lát đi, Chiến An Tâm cũng phải ngủ rồi."
Chiến Luyện ôm An Nhiên nhìn thoáng qua Oa Oa đang ở bên trong võng bảo hộ, đứa nhỏ này mới hừng
đông đã dậy, bắt lấy bộ đồ chơi xếp gỗ ngồi chơi mãi cho tới hiện tại, còn không thèm ngủ
trưa, mà trời lúc này đã chuyển tối, nếu không cho Oa Oa ngủ, chốc lát nữa nháo lên, ai cũng
không chống đỡ được a.
An Nhiên gật gật đầu, dưới sự nâng đỡ của Chiến Luyện, nàng đi vào võng bảo hộ bế Oa Oa về xe, Tiểu
Bạc Hà theo sau nàng, chờ Chiến Luyện hạ ghế bằng xuống cho các nàng, làm thành một chiếc giường
êm, thoáng chốc
sau, An Nhiên đã nhắm mắt lại ngủ trong tiếng ồn ào náo động hoan hô ở bên ngoài xe.
Tiểu Bạc Hà cũng yên tĩnh sâu kín mà bảo hộ An Nhiên cùng Oa Oa, không biết từ khi nào, ba người ở
trong xe đều lần lượt ngủ mất.
Người bên ngoài, tựa hồ còn đang cuồng hoan, còn có một vài người quyết định đi đào kho tài nguyên
chuẩn bị chiến đấu, bởi vì, vừa rồi rừng rậm bạo loạn làm cho nền đất trở nên mấp mô gập
ghềnh tương đối lợi hại, sơn động lúc trước để tiến vào kho tài nguyên đã bị sụp xuống.
Nhưng tọa độ sẽ không chạy, cho nên bọn họ tính toán đào ra kho tài nguyên chuẩn bị
cho chiến đấu dưới nền đất kia.