Lúc ấy Lưu Toa Toa đi theo Trương Bác Huân đi tới Tiểu Chu thành, nhưng Trần Kiều không mang Đường
Ti Lạc đến Tiểu Chu thành, mà là vòng một
vòng qua Tiểu Chu thành rồi trực tiếp đi về hướng Tây dọc theo khu rừng rậm biến dị, vòng một vòng
lớn qua rừng rậm biến dị rồi đi về phía Nam.
Sau như quen cửa quen nẻo, đâm đầu vào nơi tụ tập của người sống sót ở phía Nam kia.
Trương Bác Huân cùng Lưu Toa Toa ở nơi đó tìm được hai người,
Nhưng vận mệnh của hai người có chút bi thảm, có thể nói, vận mệnh của Trần Kiều này không cần phải
nhắc đến, ở cái nơi có ít người tụ tập người sống sót như này, phần lớn đều là do một số người đàn
ông thanh nhiên trai tráng có chút vũ lực tạo thành, sau đó Trần Kiều bị chộp tới làm
cái gì, không cần Lưu Toa Toa miêu tả kỹ càng.
Chính xác mà nói, Trần Kiều không biết là bị chộp tới hay tự chui đầu vào lưới nữa, nhưng dù
sao thì quá trình cũng rất thuận lợi, Trần Kiều này không có nửa phần giãy giụa.
Đường Ti Lạc vì có thai, bụng lớn như vậy, cũng không làm được gì, đám đàn ông kia còn có chút
lương tri, nhốt nàng ta lại trong một căn phòng, mỗi ngày tùy tiện cho chút gì ăn, còn không ai
biến thái tới nỗi muốn làm cái gì đó với thai phụ.
Nhưng tâm tình Đường Ti Lạc rất hậm hực, thai nhi cũng không được tốt, qua vài ngày, nàng ta có dấu
hiệu sinh non.
Trương Bác Huân mang theo Lưu Toa Toa đuổi tới, là lúc nàng ta đang sinh đứa nhỏ, vì Trương Bác
Huân đánh nhau ngăn chặn đám người kia nên Lưu Toa Toa đành phải lộ dị năng, trị hết cho đứa nhỏ
vừa mới sinh ra còn thoi thóp thở và Đường Ti Lạc đang rong huyết sắp chết kia.
Sự tình tiếp theo thì bất luận kẻ nào đều có thể đoán được, dị năng của Lưu Toa Toa ở cái mạt thế
thiếu y thiếu dược này quả thực là chí bảo vô lượng, đám người sống sót kia đương nhiên phải dùng
toàn lực để bắt được Lưu Toa Toa.
Vì thế khi Triệu Như mang theo người đi vào tìm được Lưu Toa Toa thì lại là một trận ác đấu, tất cả
mọi người bị đám người sống sót kia cầm chân chỉ còn lại Triệu Như nhân lúc hỗn loạn mang theo Lưu
Toa Toa chạy trước, Trương Bác Huân, Đường Ti Lạc, Trần Kiều cũng nhóm người của Bách Hoa thành đều
lưu lại ở nơi đó, chờ người tới cứu.
An Nhiên yên lặng nghe hết lời Lưu Toa Toa khóc lóc kể lể, đôi mắt nàng vẫn luôn nhìn xuống hố to
phía trước, đổi tay ôm lấy Oa Oa, nàng rũ mắt, ai thích đi cứu thì đi, hiện tại nàng không có tâm
tình đi cứu những người này. Rất nhanh, lều lớn được mở ra, cuộc họp của các chuyên gia đã xong,
bọn họ đi ra, Trần Triều Cung đi theo phía sau, cùng với Ngô Tư Miểu đang ủ rũ cụp đuôi.
Lập Tức An Nhiên ôm Oa Oa đứng dậy từ ghế dã ngoại, nàng tràn ngập hy vọng nhìn nhóm chuyên gia
này:
"Thế nào, có hy vọng mở ra cái không gian trong cục đá này không?"
"Trần Triều Cung nói, hắn biết chìa khóa ở đâu, nhưng muốn chúng ta tìm về Đường Ti Lạc và đứa
nhỏ."
Một vị chuyên gia đi đầu nói với An Nhiên, sau đó quay đầu nhìn Trần Triều Cung đi ở
phía sau, Trần Triều Cung liền đi tới trước, cười nói với An Nhiên:
"Ngươi yên tâm, vật tư trong kho tài nguyên này đều rất phong phú, đủ để làm chồng ngươi ở bên
trong sống được vài thập niên, các ngươi có đủ thời gian, chậm rãi tìm được cửa vào của nó, chỉ cần
tìm được cửa, ta sẽ lấy ra chìa khóa."
Sau đó, Trần Triều Cung giống như một vị trưởng giả nói lời thấm thía với An Nhiên:
"An Nhiên, ta hy vọng ngươi đừng có trách ta, cốt nhục của Trần gia chúng ta không thể bị xói mòn,
ta biết Đường Ti Lạc đã sinh đứa nhỏ ra, nàng xem như là sinh non đi? Đứa nhỏ là quan trọng nhất,
ngươi cũng là một người mẹ, chắc cũng thông cảm với một mảnh ái tử chi tâm của cha
ta, đương nhiên, ngươi yên tâm, ta nghĩ trước khi tìm được cửa vào ta tin tưởng trong thời gian đó
ngươi có thời gian tìm được Đường Ti Lạc cùng đứa bé kia."