Trong mười mấy người đàn ông, người đàn ông tên Tiếu Tử kia vọt lên, đúng là người đã
đăng bài tìm người thân đầu tiên ở Bách Hoa thành, vẻ mặt hắn kϊƈɦ động, không màng đến rào tre hay
những cuộn thép gai, hắn xông lên vội vàng hỏi:
"Ai? Là ai? Con gái của ta ở đâu? Đứa nhỏ ở đâu?" "Tiếu Tử Mặc, ngươi có phải điên rồi hay không?"
Vị đầu lĩnh của đối phương trừng to mắt nhìn người đàn ông dẫm lên những cuộn thép gai, ai cũng
không ngờ được người đàn ông tên Tiếu Tử Mặc này dẫm lên hàng rào thép gai vọt tới bên
người An Nhiên, tốc độ của hắn không chút nào bị ảnh hưởng bởi hàng rào bén nhọn kia.
Cho nên, mọi người đều cho rằng hắn là dị năng giả hệ kim? Nhưng không phải chân hắn bị thép gai
bén nhọn xuyên thấu, nhưng tựa như hắn không hề hay biết, hắn dẫm lên hàng rào kia giống như dẫm
lên đất bằng, cứ như vậy vọt tới bên người An Nhiên.
An Nhiên cúi đầu, yên lặng nhìn hàng rào phía sau lưng Tiếu Tử Mặc, nơi hắn đi qua, còn dính những
vệt máu đỏ tươi.
Là thứ Ma lực nào mới có thể ảnh hưởng tới con người, đến nỗi những gai thép bén nhọn kia đâm xuyên
vào da thịt mà không cảm thấy đau đớn?
Chỉ có thể nói là, Tiếu Tử Mặc này vì tìm con gái đã nhập vào ma chướng. Nguyên bản An Nhiên muốn
dùng tin tức này đùa giỡn tâm tư của Tiếu Tử Mặc này một chút, nhưng trong lòng nàng chợt lóe qua
không đành lòng, nàng nâng đôi mắt lên, thành thật nhìn Tiếu Tử Mặc nói:
"Bách Hoa thành, rất nhiều người đang tìm ngươi, phía dưới bài viết kia của ngươi, có người trả lời
đã nhìn thấy con gái ngươi, cái tên Tiếu Tử kỳ thật chính là tên con gái ngươi đi, không
biết người kia đã rời đi Bách Hoa thành hay chưa, hoặc là căn bản người kia chính là người
của Bách Hoa thành, ngươi đi xem đi, đây là tin tức ta thấy từ nhiều ngày trước rồi, nói không
chừng hiện tại người kia lại đưa thêm tin tức cho ngươi đâu?"
Tiếu Tử Mặc vừa nghe thì đầu cũng chưa quay lại, trực tiếp chạy vào rừng cây, "Vèo" một cái, lái
một chiếc xe bay thẳng về phía Bách Hoa thành.
Hắn vừa mới đi, Chân Tuyết Cửu trêи tay cầm tay nải, leng keng loảng xoảng chạy vọt
ra từ một căn phòng gỗ, hô lên với khói xe của Tiếu Tử Mặc:
"Trở về a, ngươi trở về, Tiếu Tử Mặc, ngươi thu tiền của ta rồi, ngươi trở về cho ta!!!"
Xe của Tiếu Tử Mặc đã sớm không có tung tích, Chân Tuyết Cửu chỉ có thể đứng bên trong đám đàn ông
mà trợn mắt há mồm, hắn mờ mịt nhìn An Nhiên, giơ tay, chào hỏi An Nhiên:
"Hi, An Nhiên, ngươi còn ở a, trong chốc lát nữa tiện thể mang ta về Bách Hoa thành a."
"Ngươi còn có một vị bảo tiêu, hắn đâu?"
Nhìn Chân Tuyết Cửu, An Nhiên bắt đầu đoán, lúc trước hắn mang theo Tiếu Tử Mặc cùng
một vị bảo tiêu thập phần cường tráng, xuất hiện ở Bách Hoa thành, nói là muốn viết một quyển sách
gì đó, tên sách An Nhiên đã sớm quên mất, nhưng bộ dạng giống quái nhân này của Chân Tuyết Cửu thì
An Nhiên nhớ rất rõ ràng.
Triệu Như cũng xuống xe, nhìn Chân Tuyết Cửu, nàng âm dương quái khí nói:
"Đã sớm thấy các ngươi có vấn đề, lúc trước ta vội vàng, không chú ý tới một nhân vật như ngươi ở
đây, thế nào, ngươi này được phái đến Bách Hoa thành làm gian tế đi?"
"Không phải, đương nhiên không phải."
Chân Tuyết Cửu kéo hành lý, vội vàng giải thích, lúc này hắn đứng ở bên cạnh hàng rào thép gai,
muốn đi sang nhưng hắn không trâu bò giống như
Tiếu Tử Mặc dám dẫm lên trêи để đi về phía trước, vì thế hắn chỉ ôm hành lý của mình, đáng thương
vô cùng giải thích với An Nhiên:
"Tuy ta ở cùng bọn họ nhưng đương nhiên không phải cùng một đám, ta chỉ là đi qua nơi này thôi, tạm
ở đây một thời gian, là một bảo tiêu khác của ta, Cốc Tường đưa ta tới nơi này, nói ở chỗ này nghỉ
ngơi nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục đi về phía Nam."