Đối với những người phụ nữ này, họ dùng thân thể của mình để đổi lấy cơ hội sống sót, đổi lấy đồ
ăn, cùng đổi lấy sự bảo hộ ở mạt thế này, đó là điều rất bình thường, chẳng qua là ngủ cùng vài lần
với đàn ông mà thôi, chẳng qua ở với không chỉ một người đàn ông mà thôi, chẳng qua một ngày ngủ
vài lần mà thôi.
Những người đàn ông ở đây không đánh không mắng không ngược đãi các nàng, vì các nàng cung cấp nơi
phát tiết ɖu͙ƈ vọng cho bọn họ, bọn họ lại mang theo các nàng đi từ nam chí bắc, bút giao dịch này
thật có lời phải không.
Bị Trần Kiều nói như vậy, An Nhiên gật gật đầu, bày ra một biểu tình thập phần chấp nhận:
"Đúng, đúng đúng, tốt thôi, đây là cách sống mà chính các ngươi lựa chọn, ta tôn trọng các ngươi,
tạm biệt."
Nói xong, An Nhiên quay đầu đi lên xe, Triệu Như lái xe, nàng giẫm chân ga rời đi nơi này, sau xe
các nàng, đám người Trương Bác Huân được cởi trói, họ quay đầu nhìn thoáng qua những người đàn ông
những người phụ nữ ở bên trong, cùng với Trần Kiều kia, rồi thở dài, quay đầu lại đi bộ về phía
Bách Hoa thành.
An Nhiên đã làm đúng, đây đã là một thế giới không bị trói buộc bởi pháp chế, hay đạo đức, ai cũng
không có tư cách đứng ở nơi cao bình luận cách sống của người khác, chỉ trích cách sống của họ đúng
hay sai.
Trương Bác Huân bị nhốt lâu như vậy, nhóm người này cũng không đánh không mắng hắn, tương phản họ
còn cho hắn ăn no uống tốt, muốn kéo hắn gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Nhưng Trương Bác Huân thật sự không có biện pháp giống như bọn họ...** như vậy!
Vậy chỉ có thế giống như lời An Nhiên nói, tôn trọng bọn họ, vô luận hành vi của họ ở trong mắt
người khác có hoang đường như thế nào, thì đây là lựa chọn của chính họ.
Bởi vì đây là tự bọn họ chế định ra chuẩn tắc cho hành vi của chính mình. Xe dần đàn đi xa, rào
tre, những người phụ nữ những người đàn ông kia dần dần biến mất ở kính chiếu hậu.
An Nhiên vẫn nhìn Trần Kiều qua kính chiếu hậu, sau lưng nàng ta là một đám đàn ông khổng võ hữu
lực, Trần Kiều lại khóc nhưng lần này nàng ta không đuổi theo xe của nàng, vị kiều kiều nữ ở xã hội
văn minh kia đã sớm biến mất ở mạt thế.
"Bảo trọng."
Không tự giác, An Nhiên nhìn Trần Kiều dần dần nhỏ dần rồi biến mất ở trong kính chiếu hậu, nàng
nói ra hai chữ như vậy, từ đây về sau, sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa.
Tốc độ xe của Triệu Như không nhanh như lúc đi tới, có khả năng vì chiếu cố tới đứa nhỏ còn bé hơn
cả Oa Oa, cũng có thể là chiếu cố đến đám người Trương Bác Huân đi bộ phía sau, tốc độ của nàng chỉ
khoảng 40km/h, đến buổi sáng hôm sau họ mới xuất hiện ở bên cạnh hố sâu.
Dưới sự chăm chú của những người đàn ông đội mũ bảo hộ, An Nhiên cùng Triệu Như tựa như hoảng hốt,
hai người có cảm giác vừa trở về lại xã hội văn minh, những ánh mắt của người ở đây đều rất chính
trực, không có dã tính, nhìn An Nhiên cùng Triệu Như xuống xe vẫn duy trì thái độ lễ phép cùng
khiêm tốn.
An Nhiên xuống xe, việc đầu tiên là nàng đi vòng sang cửa bên, ôm Oa Oa đang ngồi trêи ghế an
toàn xuống, rồi mới mang theo Tiểu Bạc Hà, ba người đứng ở cạnh hố sâu này, cái hố
này so với lúc nàng rời đi đã sâu xuống rất nhiều, phía dưới còn có cái Bàn Tử đang hự hự
hự chạy lên từ đáy hố.
Đợi đến khi hắn thật vất vả chạy tới bên người An Nhiên, Bàn Tử nóng đến đầu đầy mồ hôi, cả thân
thể như vừa được vớt ra khỏi nước, hắn nói với An Nhiên:
"An Nhiên, ngươi đã trở lại rồi... chúng ta tìm được cửa rồi... tìm được rồi... vừa mới... vừa mới
tìm được ra."
Ánh mắt của An Nhiên liền từ trêи người Bàn Tử chuyển xuống đáy hố, thấy phía dưới, một đám chuyên
gia đang vây quanh một điểm, Trần Triều Cung cùng Ngô Tư Miểu cũng ở trong đám người kia.