Ngày mùa hè dần dần trôi qua, kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu cũng được đào xong, bọn Chiến
Luyện bắt đầu tìm vị trí kho tài nguyên thứ hai trêи bản đồ, Trương Bác Huân mang theo vài dị năng
giả hệ kim đi trước dò đường, những người rời Bách Hoa thành đã lâu cũng tính toán quay về nghỉ
ngơi.
Thời tiết nóng bức dần dần qua đi, gió lạnh bắt đầu thổi, mọi người bắt đầu thay áo cộc tay thành
áo dài tay, có người còn chưa kịp phản ứng thì căn cứ Thời Đại đã dẫn đầu đưa ra kế hoạch mua củi
gỗ.
Kỳ thật việc chặt cây đốn củi để nhóm lửa thì người ở căn cứ Thời Đại có thể tự mình đi làm được,
nhưng rừng cây bình thường ở phụ cận bọn họ không biết có thể căng được qua mùa đông thứ hai ở mạt
thế này không nữa, cho nên trước tiên họ cứ thu mua một đám củi gỗ ở Bách Hoa thành.
Ngoài ra, họ còn đặt hàng một lô nồi hơi phát điện bằng củi lửa của Bách Hoa thành, bọn họ cũng
tính toán thông điện 24h cho căn cứ Thời Đại.
Khi củi gỗ được cất giữ ở rừng rậm biến dị đã bán đi một nửa, quả nhiên thời tiết bắt đầu càng ngày
càng lạnh, ở Bách Hoa thành có vài lão nhân gia không chịu nổi thời tiết này đã lục tục dùng củi gỗ
đốt nồi hơi phát điện để sưởi ấm.
Những dị năng giả lực lượng không thể không xuất phát một lần nữa, họ khiêng rìu đi đốn củi ở khu
rừng bình thường, mà kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu thứ hai cũng được Trương Bác Huân thuận lợi
tìm được rồi, bọn Chiến Luyện lại xuất phát một lần nữa, bắt đầu đi đào kho tài nguyên thứ hai.
Ngày tháng cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, An Nhiên mang theo Oa Oa vừa mới trở về
phòng ở tại Bách Hoa thành thì Chân Tuyết Cửu đã tìm tới cửa, rồi miêu tả lý tưởng của hắn,
Lúc này trong sân nhà An Nhiên, có đặt một sọt anh đào hồng hồng diễm diễm, đây là do hàng xóm
của Trần Triều Cung đưa, họ không cẩn thận trồng hơi nhiều, vì vậy đã tặng An Nhiên một
sọt để nàng rửa sạch cho Oa Oa ăn.
Chân Tuyết Cửu đứng ở trong sân nhà nàng, bắt đầu lải nhải nói về bên ngoài Bách Hoa
thành, nói rất nhiều sau đó mới vào chính đề.
"An Nhiên, ngươi có thể tìm cho ta hai cao thủ đứng đầu làm bảo tiêu cho ta được không? Hơn nữa còn
phải giúp đỡ ta đi ra ngoài thám hiểm a." Dưới ánh mặt trời mùa thu ấm áp, An Nhiên mặc một chiếc
áo bông dài tay, thả mấy quả anh đào vừa được rửa sạch xuống, quay đầu lẳng lặng nhìn
Chân Tuyết Cửu kia hồi lâu mới hỏi:
"Ngươi có phải cảm thấy ta có rất nhiều tinh hạch hay không? Ban đầu không phải ngươi
có vị bảo tiêu gọi là Tiếu Tử Mặc mà con gái hắn tên là Tiếu Tử kia hay sao?
Thật không thể hiểu được, hiện tại tùy tiện a miêu a cẩu nào đều có thể chạy ra trước mặt nàng hỏi
mượn tinh hạch hay sao?
An Nhiên cảm thấy rất kỳ quái a, mình thoạt nhìn có phải là người có rất nhiều tinh hạch hay sao?
Chân Tuyết Cửu kia muốn đi thám hiểm ở mạt thế lại muốn nàng phái bảo tiêu cho hắn, muốn nàng cho
hắn tinh hạch a? Nàng và hắn quen thuộc vậy sao?
Sau đó An Nhiên ngẫm lại, dường như đã lâu không có tin tức gì của người tên Tiếu Tử Mặc kia, trước
đó Bàn Tử có tới nói với nàng, Tiếu Tử Mạc không chịu rời đi Bách Hoa thành, hắn cũng không có tinh
hạch để tiếp tục ở khách sạn nữa, nhưng hắn muốn chờ cái người biết tin tức của con gái hắn, chờ
người kia trả lời bài viết của hắn, cho nên hắn không chịu rời đi Bách Hoa thành.
Hiện giờ Bách Hoa thành đã không còn tiếp nhận bất luận dân cư mới nào nữa, bởi vì nếu có vài người
chen vào liền phải sửa chữa nhà ở một lần nữa nhưng Bách Hoa thành chỉ nhỏ như thế này, còn phải để
lại rất nhiều không gian trồng lương thực thực phẩm.
Triệu Như cho xây dựng một xưởng thuốc đã dùng mảnh đất cuối cùng còn thừa lại rồi, cho nên Tiếu Tử
Mặc kia có lý do gì đi nữa cũng không thể trở thành cư dân có phòng ở Bách Hoa thành được.
Vì thế hắn trực tiếp dọn vào nhà Bàn Tử ở.