An Nhiên mang theo Oa Oa và Tiểu Bạc Hà vừa mới trở lại Bách Hoa thành nên còn chưa
thích ứng được với hiện trạng ở Bách Hoa thành, nghe Bàn Tử nói như vậy, nàng còn không cho rằng
đây là chuyện lớn gì, còn trêu đùa.
"Hiện tại chúng ta có nguồn tiêu thụ dược phẩm a, còn có thể thích hợp mà nâng giá lên một ít a."
Lúc trước An Nhiên còn nghe Bàn Tử phát sầu, nói gì mà Bách Hoa thành không thể tiếp tục đi khai
phá kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, những kho tài nguyên kia kỳ thật được thành lập để dùng cho
thời điểm đánh giặc, vật tư bên trong có thể nuôi sống được mấy chục vạn người trong
nhiều năm.
Mà Bách Hoa thành chỉ có 1 vạn người, cùng với Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại, ba nơi đều phải
dùng rất nhiều năm mới tiêu hao được hết một kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, càng miễn bàn hiện
tại chủ trương của Bách Hoa thành là tự sinh sản, một vạn người có thể tự sản sinh ra trái cây rau
dưa cùng lương thực phục vụ cho cả Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại.
Cho nên mặc kệ có đào ra cái gì từ kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu thì đối với Bách Hoa thành mà
nói, đều là một loại gánh nặng, bởi vì Bách Hoa thành đã không còn diện tích để xây dựng lên kho
hàng gửi những vật tư đó.
Thuốc men được đào ra từ kho tài nguyên phải được cất trữ với điều kiện rất tốt, không chỉ phải tu
sửa một kho thuốc thật lớn cho chúng mà còn phải chia theo các loại thuốc khác nhau, điều kiện cất
trữ cũng khác nhau, có loại cần phải để lạnh, có loại để được trong điều kiện nhiệt độ
bình thường, phần lớn số thuốc kia được đóng gói chân không, vì vậy lúc vận chuyển phải đặc biệt
cẩn thận.
Nếu không một khi đóng gói chân không bị mở ra còn phải dựa vào bản hướng dẫn sử dụng ở đoạn thời
gian nào phải dùng hết chỗ thuốc đó, nếu không thì thật lãng phí.
Cho nên Bàn Tử mới nói, không thể tiếp tục khai phá kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, những tài
nguyên đó phải lưu lại chờ đến lúc nhân loại thiếu vật tư mới lấy ra, vật tư bên trong kho chiến
đấu tài nguyên chưa bị khai phá có thể giữ được 200-300 năm đều được, một khi khai phá ra thì phải
nghĩ cách dùng hết, thật phiền toái.
Cho nên đám người Chiến Luyện, cũng đã lên kế hoạch đình chỉ khai phá thêm kho tài nguyên, rất
nhiều người tham dự vào việc khai phá kho tài nguyên cũng dần dần trở về Bách Hoa thành,
An Nhiên, Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà cũng bị trục xuất về Bách Hoa thành.
Nhưng hiển nhiên An Nhiên còn chưa rõ ràng tình huống ở đây, Bàn Tử mang nàng đi tới cửa hàng thuốc
của Bách Hoa thành, còn chưa tới cửa, còn cách khoảng 100 mét, An Nhiên đã thấy trong sân của cửa
hàng thuốc, đầy những người mặt đỏ tai hồng bộ dạng bệnh tật đứng chờ cửa hàng thuốc mở cửa.
Lúc này mới là 10h30 sáng, cửa hàng thuốc lệ thuộc sự quản lý của Triệu Như, Triệu Như lại phái một
người phụ nữ tên là Tĩnh Huyên quản lý, mà hứng thú của Tĩnh Huyên này không ở việc bán thuốc, cả
ngày đều cùng với những người lớn tuổi ở Bách Hoa thành tập luyện ca múa, cho nên
thường thường khoảng 12h trưa, nàng mới tới mở cửa.
An Nhiên nhíu nhíu mày đứng bên cạnh một thân cây, nói với Bàn Tử: "Gọi Tĩnh Huyên tới, nhanh chóng
mở cửa đi."
"Được."
Bàn Tử lại vội vàng chạy tới nhà Tĩnh Huyên, để lại An Nhiên đứng dưới tàng cây, nàng quan sát cẩn
thận đám người đứng ở trước cửa hàng thuốc.
Cửa hàng thuốc chỉ là một phòng được dựng bằng đá, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vuông vức, đặt
một cái quầy thuốc, bên trong còn kê một cái tủ lạnh và rất nhiều kệ để hàng, các loại thuốc được
đặt trong kệ hàng và trong tủ lạnh.
Bên ngoài cửa hàng thuốc thì bọn họ dùng những cục đá xếp lên nhau tạo thành một tường vây, cao
khoảng nửa người, bên cạnh tường vây có một cây cổ thụ biến dị, dưới tàng cây còn xếp một loạt ghế
đá, cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Hiện giờ trêи những chiếc ghế kia, có vài người đang ngồi, nhìn bộ dạng như sắp không được mềm oặt
không sức sống, An Nhiên nhìn dáng vẻ này thì cảm thấy có khi đào sẵn mấy cái hố cho bọn họ rồi,
bởi vì vài giây tiếp theo phỏng chừng vài người này sẽ tắt thở a.