Nếu ở trong đám người thường cùng đám nhỏ, không thể điều tra ra người này, An Nhiên cũng không có 
biện pháp nào khác, đột nhiên nàng nhớ tới Chân Tuyết Cửu, vì thế vẫy tay, nhờ người tìm Chân Tuyết 
Cửu tới trong sân nhà mình.
Rừng cây vẫn còn rất dày đặc, Chân Tuyết Cửu nhìn An Nhiên ngồi trong đám lá cây, không chờ An 
Nhiên mở miệng, hắn đã hỏi:
"An Nhiên, ngươi nói đi Bách Hoa thành của các ngươi có phải rất kỳ quái hay không, hiện tại ở 
bên ngoài nhiều người bị cảm như vậy, Bách Hoa thành lại không có ai bị cảm mạo, ngươi đã 
làm gì ở Bách Hoa thành vậy?" "Cái gì???"
An Nhiên biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt tỏ ra không hiểu nhìn Chân Tuyết Cửu, thấy hắn chỉ mở to mắt 
nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, trong lòng An Nhiên thở dài một chút, hỏi:
"Được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi có cảm thấy Tiếu Tử Mặc có năng lực ức chế virus tận thế hay không?"
Ở trước mặt một người với tâm tư tỉ mỉ, sức quan sát nhạy bén như vậy, không thể nói dối được, mặc 
dù có nói dối, nhưng tiếp theo sẽ có rất nhiều chuyện đều bị Chân Tuyết Cửu tìm tòi cân nhắc ra 
tới, cho nên không bằng trực tiếp nói thẳng ra, không chừng có thể biết được một ít kinh hỉ ngoài ý 
muốn đâu. 
Ai biết được, vẻ mặt Chân Tuyết Cửu lại kinh hãi, kỳ quái nhìn An Nhiên. "Tiếu Tử Mặc? năng lực ức 
chế virus tận thế? Hắn làm sao có thể có năng lực này? Nếu hắn có năng lực như vậy, thì 
những thôn nhỏ chúng ta đi ngang qua kia sẽ không có tang thi xuất hiện a."
Lúc trước Chân Tuyết Cửu đã sớm thuê Tiếu Tử Mặc, thậm chí thuê hắn còn sớm hơn Cốc Tường, 
Chân Tuyết Cửu đã cùng Tiếu Tử mặc du tẩu khắp nam bắc ở mạt thế.
Nói Tiếu Tử Mặc là bảo tiêu của hắn kỳ thật quan hệ của hai người càng có khuynh hướng như bạn đồng 
hành, Chân Tuyết Cửu vì lý tưởng viết sách còn Tiếu Tử mặc vì tìm con gái hắn, hai người 
nắm tay đồng hành, dọc đường đi không biết tao ngộ bao nhiêu cửa ải khó khăn, kiến thức không 
biết bao nhiêu sự tình không thể tưởng tượng rồi.
Đã có lúc bọn họ ở phương nam, ngủ nhờ trong một cái thôn nhỏ không quá lớn, một đêm qua đi, người 
ở nửa cái thôn đều bị thi hóa, hơn nữa là vô thanh vô tức biến thành tang thi, nếu Tiếu Tử Mặc có 
năng lực ức chế virus tang thi, thì những người đó, những người ở bên người hắn sẽ không bị biến 
thành tang thi.
"Cho nên, có thể xác định Tiếu Tử Mặc không có loại năng lực này?" 
An Nhiên không muốn buông tay, nhìn Chân Tuyết Cửu hỏi lại một lần, hắn cũng rất nghiêm túc lắc 
đầu, thì thế An Nhiên có chút thất vọng hỏi:
"Vậy không phải là Tiếu Tử Mặc, thì có thể là ai?" "Cần ta giúp ngươi tìm xem hay không?"
Chân Tuyết Cửu đối với nhân tố kia tựa hồ cũng có chút hứng thú, suốt đời hắn không có gì yêu thích 
cả, chỉ hứng thú với tin tức, tìm hiểu các loại bí văn....
An Nhiên ngồi trong đám lá cây, tùy ý vẫy vây tay:
"Ngươi đi tìm đi, tùy ngươi."
Nàng dùng tư thái không để bụng, tùy ý cứ như vậy tống cổ Chân Tuyết Cửu trở về.
Không có khả năng là Tiếu Tử Mặc, sức quan sát của những người khác không thể so với Chân Tuyết 
Cừu, hắn đã phủ định việc Tiếu Tử Mặc có năng lực ức chế virus.
Vậy nếu Tiếu Tử Mặc không phải người kia, thì mục tiêu tỏa định giờ có khả năng 50% là người thường 
cùng bọn nhỏ, 50% là Trần Triều Cung.
Tin tức truyền đạt tới Bàn Tử khi rừng rậm bao phủ ở Bách Hoa thành dần dần loãng ra, đã tới cuối 
thu, Bàn Tử lĩnh mệnh, lâu lâu lôi kéo nói chuyện với Trần Triều Cung, trong tối ngoài sáng do thám 
bí mật của hắn, nhưng Trần Triều Cung chưa bao giờ lộ ra bất luận dấu vết gì.