"Không phải, không phải, An Nhiên, ngươi cứu chúng ta với, đứa nhỏ này, đứa nhỏ này không phải của
Trần Triều Phát a."
Đường Ti Lạc vừa khóc vừa kêu lên, dùng tay đấm ngực mình, phảng phất như muốn đem toàn bộ áp lực
từ bấy lâu nay phát tiết hết ra:
"Ta biết điều này có ý nghĩa gì, ý nghĩa là căn cứ Kim Môn, đã mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng đối
với Bách Hoa thành, nhưng mà An Nhiên, ta là mẹ của Tiểu Bảo, hắn giống ai, từ khi hắn sinh ra, ánh
mắt đầu tiên ta đã biết, nếu ngươi đem ta và Tiểu Bảo giao ra, Trần gia kia, tuyệt đối sẽ không để
chúng ta sống sót, An Nhiên, cứu cứu Tiểu Bảo đi, ta có chết cũng không quan trọng, ngươi cứu cứu
Tiểu Bảo với."
Có một số việc, không cần thông qua bất luận sự kiểm tra hay đo lường gien nào để
chứng thực, ngay ánh mắt đầu tiên có thể nhận ra đứa nhỏ nào là của mình, đó là năng lực của một
người mẹ, Đường Ti Lạc biết, Đường Hi Bảo tuyệt đối không có khả năng là của Trần Triều Phát, đây
cũng là năng lực của một người mẹ như nàng.
Trần gia có bao nhiêu điên cuồng, Đường Ti Lạc từng cùng Trần Triều Phát lên giường so với bất luận
kẻ nào đều hiểu rõ, Trần lão tướng quân tâm tâm niệm niệm muốn đón cốt nhục của Trần Triều Phát về,
một khi phát hiện Đường Hi Bảo căn bản không phải là hài tử của Trần Triều Phát, không chỉ riêng
Đường Ti Lạc phải chết mà Đường Hi Bảo sẽ không thể sống được.
Cho nên Đường Ti Lạc tự kết luận là tuyệt đối không thể đi tới căn cứ Kim Môn, ngoan ngoãn ở
Bách Hoa thành mới là lựa chọn tốt nhất đối với Đường Hi Bảo.
Mà lúc trước, cái người muốn hy sinh chính mình cùng với hài tử để đổi lấy sự an bình nhất thời của
Bách Hoa thành, từ khi là một người mẹ, đối với ý nghĩ kia đã không còn tồn tại trong đầu Đường Ti
Lạc nữa.
An Nhiên lẳng lặng nghe Đường Ti Lạc nói, nghĩ nghĩ, vừa ôm Đường Hi Bảo vừa trầm ngâm nói:
"Ta không nghĩ tới, ngươi vì đứa nhỏ còn có chút cân não, ta nghĩ rằng, hiện tại
Bách Hoa thành và ngươi cũng coi như có cùng chung lợi ích, Tiểu
Bảo không phải đứa nhỏ của Trần Triều Phát, điều này cũng là bất lợi của Bách Hoa thành, chuyện
này, nên làm gì bây giờ đây?"
Nàng rất nghiêm túc tự hỏi, Đường Hi Bảo ở Bách Hoa thành, nếu ngày nào không thể xác định đứa nhỏ
là con của Trần Triều Phát thì ngày ấy Trần lão tướng quân sẽ không hạ quyết tâm tới oanh tạc Bách
Hoa thành, tuy rằng hiện giờ nơi này cũng không sợ bị oanh tạc, nhưng có thể không cần đánh giặc
thì tốt nhất không nên đánh.
Bằng không mỗi ngày Bách Hoa thành chẳng những phải đối đầu với những chiếc máy bay trêи bầu trời,
chống trả động vật biến dị dưới mặt đất, mà còn phải phòng bị những căn cứ lớn nhỏ đến nháo sự,
cuộc sống như vậy cũng quá gian nan.
Cho nên, tốt nhất vẫn là để chân tướng huyết mạch của Đường Hi Bảo chìm xuống, để Trần gia cho rằng
Đường Hi Bảo là đứa nhỏ của Trần Triều Phát đi, nhưng không thể để người Trần gia chứng thực được.
Nghĩ vậy, An Nhiên lại khuyên Đường Ti Lạc đang quỳ khóc trêи mặt đất. "Nếu ngươi đã nói thật với
ta, ta đây cũng muốn khuyên ngăn ngươi, tuy rằng ngươi cùng Tiểu Bảo rú rú ở trong nhà, vì không để
Trần Triều Cung thân cận Tiểu Bảo nhưng điều này có ảnh hưởng không tốt đối với tính cách cùng sự
phát triển của đứa nhỏ, đứa nhỏ, vẫn phải tiếp xúc với người khác, mở rộng xã giao, có lợi cho sự
phát triển, như bây giờ, toàn bộ Bách Hoa thành đều đã quên có một người như ngươi, ngươi cảm thấy
đây chính là bảo hộ Tiểu Bảo hay sao?"
"Vâng, vâng, ta nghe ngươi."
Đường Ti Lạc ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ, An Nhiên nói cái gì thì chính là cái đó, hiện
giờ, chỉ cần An Nhiên không giao Đường Hi Bảo ra, bảo nàng làm gì nàng cũng làm.
Ngay cả hiện tại, bảo nàng lập tức đi tìm chết, Đường Ti Lạc cũng không chút do dự, mắt không hề
nháy.
Thân là một người mẹ, chỉ cần đứa nhỏ của mình có thể khỏe mạnh vui sướиɠ mà trưởng
thành mặc dù mất đi sinh mệnh cũng không có gì nuối tiếc.