"Tốt thôi, tốt thôi, ngươi thật là chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định a." Đối mặt với một người
không nói đạo lý chỉ chấp nhất chấp hành nhiệm vụ như vậy, Trần Triều Cung không có gì để nói, hắn
nghĩ nghĩ, nói:
"Đánh nhau, thì ta khẳng định không đánh được ngươi, nhưng ta không muốn bị thương,
ngươi nói cho ta, ngươi định làm thế nào để mang ta ra ngoài? Đừng tưởng rằng An Nhiên ngủ rồi thì
thực vật của nàng cũng đi ngủ theo, những thực vật kia nhận thức ta, 360 độ không góc chết thủ ở
cửa thành, chúng nó sẽ không để ta ra ngoài."
"Ta tất nhiên là có biện pháp."
Mộ phong đứng dậy, lưng vẫn đeo bao lô, đi tới cửa sổ nhìn sắc trời đã sáng, hơi
hơi nhíu mày, phảng phất vì mặt trời xuất hiện trêи bầu trời mà cảm thấy buồn rầu.
"Có mặt trời, bóng dáng quá rõ ràng, chúng ta chỉ có thể chờ tới đêm nay lại đi."
"Ta đây đi chuẩn bị bỏng ngô cho buổi chiều."
Trần Triều Cung dừng lại, cao hứng đứng dậy, đi thay một bộ quần áo lao động, dưới sự không dám tin
tưởng trong ánh mắt của Mộ Phong, hắn quét tước lại nhà cửa, bắt đầu chuẩn bị hạt ngô.
Động tác kia, phảng phất mang đầy sự chuyên chú, làm cả người Trần Triều Cung đều bao phủ trong một
loại ánh sáng hạnh phúc, Mộ Phong khá khó hiểu thậm chí có chút hoài nghi, hắn không tìm lầm người
đi?
Đây là Trần Triều Cung hay sao? Một chính khách đang chuyên chú nổ bỏng ngô a?
Tới 10 giờ sáng, rốt cuộc Oa Oa lười biếng thức dậy, An Nhiên lau mặt cho nàng, tết hai bím tóc lại
bón chút cháo, sau đó Oa Oa cưỡi lên lưng Sam của nàng, đeo cặp sách đi học chương trình "giáo ɖu͙ƈ
sớm" của nàng.
Bàn Tử tổ chức người quét tuyết, còn mình thì mang theo vài tên thuộc hạ của Trần Triều Cung, chạy
tới sân nhà hắn, phun nước đắng.
"Trần tiên sinh, Trần tiên sinh, ngươi không thể để mấy thuộc hạ của ngươi ra ở ngoài thành sao?
Mỗi ngày ở tại nhà ta, nhà ta còn có một gã Tiếu Tử Mặc a, lại ở thêm mấy người này, ta thật sự là
phải ra đường cái ngủ a." Hắn mang vẻ mặt đau khổ vừa chạy vừa hô xông vào nhà của Trần Triều Cung,
lúc này, Trần Triều Cung đang ngồi xổm trêи mặt đất, sửa lại máy móc, nhìn thấy Bàn Tử thì hơi cau
mày, cười nói:
"Ngươi để cho mấy thuộc hạ của ta đi ra ngoài, bọn họ có thể đi nơi nào a? Bên ngoài nơi nơi là
đánh giặc là bệnh độc, bọn họ ở chỗ ngươi không phải khá tốt hay sao, còn có thể bảo hộ được ta, ta
nói này Bàn Tử, nếu không ngươi đề xuất với An Nhiên cho xây thêm ít nhà cao tầng, thu dụng thêm
vài người đi vào đi."
"Ta đây không từng nói hay sao."
Bàn Tử trợn mắt với Trần Triều Cung, rồi thoáng nhìn ra bên cạnh, hắn nhảy dựng lên
chỉ vào Mộ Phong đang đứng dưới bóng ma giống như một cái bóng, dọa sợ nói:
"Nơi này từ khi nào thêm 1 người a? Trời ạ, làm ta giật cả mình, đây là ai a?"
Trong mắt Mộ Phong tràn ngập sát ý, nhìn Bàn Tử không nói một lời, hắn không dự đoán được Trần
Triều Cung sẽ có bạn bè gì ở Bách Hoa thành, trừ bỏ những thuộc hạ của Trần Triều Cung ra còn có
người quen biết tới độ cửa cũng không cần gõ trực tiếp đi vào trong nhà.
Không ngay cả thuộc hạ của Trần Triều Cung cũng không thể không gõ cửa cứ như vậy tiến vào đi.
Ngay lúc Mộ Phong nổi lên sát ý, Trần Triều Cung không chút hoang mang đứng lên, đi tới bên người
Bàn Tử, chặn lại sát ý của Mộ Phong, dùng thân thể ngăn chặn sát tâm của hắn.
Dưới sóng ngầm mãnh liệt, Trần Triều Cung cười, không biết nên giải thích thế nào chỉ nói:
"Đây là bảo tiêu mới của ta, cần báo lên hay không?"
Dù sao bên người hắn có người tới người đi, nhiều như vậy, Bách Hoa thành đều đã
quen, vô luận căn cứ Kim Môn có phái người nào tới cũng không có khả năng đem Trần Triều Cung an
toàn đi ra ngoài, vì vậy để mặc đám người bên người hắn tăng tăng giảm giảm.