Trong tay Trần Triều Cung cầm công cụ để nổ bỏng ngô, ánh mắt sâu kín nhìn về phía chân trời của
Bách Hoa thành, tiếng súng tiếng pháo âm thanh của dị năng đan xen từ phía Bắc truyền tới.
Ngay lúc Bàn Tử cho rằng Trần Triều Cũng sẽ vĩnh viễn không nói tới điều này thì đột nhiên hắn mở
miệng nói:
"Bách Hoa thành thành là một nơi thật tốt đẹp, thật yên ổn, ta hy vọng có thể trở về nhìn lại một
lần."
"Có ý gì?"
Ngay từ đầu Bàn Tử không minh bạch nhưng qua một lát thấy Trần Triều Cung đi xa, thì lập tức đuổi
theo, hô lên với bóng lưng của hắn:
"Trần Triều Cung, có phải ngươi phải rời đi hay không a?"
Trần Triều Cung dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Bàn Tử ở phía sau, trêи mặt có một mạt thâm ý.
"Ta nói rồi, ta không phải người các ngươi muốn tìm, hiện tại Bách Hoa thành xưa đâu bằng nay, căn
cứ Kim Môn ốc còn không mang nổi mình ốc, có ta hoặc không có ta đều không có bất luận khác biệt
gì."
Sau đó, Trần Triều Cung lại đi về phía trước vài bước, rồi nói với Bàn Tử vẫn đang đứng tại chỗ:
"Hơn nữa, chính ngươi nghĩ lại đi, Bách Hoa thành bao giờ mới có thể thoát ly được trạng thái cảnh
giới chuẩn bị chiến đấu này?Hiện tại, mỗi người ở ngoài mặt sẽ không nói, nhưng trêи thực tế thần
kinh mỗi người đều căng chặt, sợ một ngày nào đó không thể thủ được cửa thành, sinh hoạt thật vất
vả có thể yên ổn này sẽ lâm vào tinh phong huyết vũ, Bàn Tử, vô luận xem xét từ phương diện nào thì
thả ta đi đều là lựa chọn tốt nhất."
"Là lựa chọn tốt nhất sao?"
Bàn Tử lẩm bẩm, nhìn bóng dáng của Trần Triều Cung dưới không trung sáng sủa hắn đi trêи con đường
với tầng tuyết mỏng chưa được dọn dẹp, đột nhiên Bàn Tử cảm thấy bóng dáng của người kia, tựa hồ
đều nặng nề trầm trọng hơn so với dĩ vãng, cái người ở Bách Hoa thành sinh sống nửa năm trời chưa
bao giờ trầm trọng như hôm nay.
Thoáng chốc kia làm Bàn Tử không chịu nổi, hắn hô lên với bóng dáng của Trần Triều Cung.
"Lão Trần, Bách Hoa thành có gì không tốt chứ? Lũ trẻ đều rất thích ngươi."
Bước chân của người kia tựa hồ dừng lại một chút, nhưng sau đó hắn lại bước về phía trước một lần
nữa, trong bước chân có một loại không tha, Trần Triều Cung không nói cũng không biết nói từ đâu.
Vì thế, Bàn Tử tức giận lại hô lên:
"Lão Trần, An Nhiên sẽ không thả ngươi đi."
Hắn nhìn bước chân của Trần Triều Cung không dừng lại, vì vậy Bàn Tử vội vàng ôm bụng béo, chạy
nhanh tới nhà An Nhiên, lúc này đã tới giờ ăn trưa, Bàn Tử muốn nói cho An Nhiên chuyện này sau đó
ăn trực ở nhà An Nhiên một bữa.
Kết quả vào nhà An Nhiên, nhà nàng đã ăn cơm trưa xong, Bàn Tử có chút ai oán lải nhải về sự quái
dị của Trần Triều CUng hôm nay, sau đó đưa tay vốc một nắm hạt dưa trêи bàn, vừa cắn hạt dưa vừa
hỏi An Nhiên.
"An Nhiên, ngươi nói đi, Trần Triều Cung có ý gì? Hắn có phải có kế hoạch gì đó để rời khỏi Bách
Hoa thành chúng ta hay không?"
"Nhìn dáng vẻ có chút giống."
An Nhiên cầm chiếc lược lên, chải qua mái tóc, trêи người vẫn mặc bộ quần áo ngủ bằng bông, màu hoa
hồng, nhìn nàng có cảm giác giống như thôn cô Thúy Hoa.
Nàng vừa chải đầu vừa nhìn nhìn sân nhà Trần Triều Cung trong đầu, mấy thuộc hạ của hắn đã quét
tuyết xong, Oa Oa tựa hồ cũng đã lăn lộn xong, đang ngồi dưới mái hiên nhà Trần Triều Cung, cùng
xếp hàng một loạt với mấy người thuộc hạ kia.
Có người không biết từ đâu lấy ra một quả dưa hấu, cao hứng hỏi Oa Oa. "Oa Oa, con có ăn dưa hấu
không? Ăn rất ngon a."