Cho các ngươi hai lựa chọn "Ta cũng sẽ không nói."
Trần Triều Cung gật đầu, trịnh trọng nói, hắn vừa rồi đều đứng trêи cùng một trận tuyến với Bàn
Tử, là một thành viên kiên quyết phản đối Mộ Phong giết chết An Nhiên, thậm chí còn ở
trước khi Bàn Tử tới đã ngăn cản Mộ Phong đuổi giết An Nhiên.
Trong cảm nhận của Trần Triều Cung, An Nhiên mà chết thì bất lợi rất lớn đối với sự sinh tồn của
nhân loại, hắn được xem như một chính khách có
trách nhiệm, căn cứ góc độ phụ trách với toàn bộ nhân loại thì hắn sẽ kiệt lực giữ gìn An Nhiên.
Đương nhiên, hắn cũng rất thích Oa Oa.
Sau đó, An Nhiên và Chiến Luyện nhìn về phía vài tên thuộc hạ của Trần Triều Cung, những thuộc hạ
kia tư chất thường thường, đương nhiên họ xua tay tỏ vẻ khẳng định mình sẽ không nói linh tinh.
Nhưng bởi vì lập trường của họ tương đối trung lập, lúc trước hẳn là bọn họ biết chuyện Mộ Phong
tới đón Trần Triều Cung, nhưng không nói cho Bàn Tử và An Nhiên, ngược lại tựa hồ họ chờ
mong Trần Triều Cung được mang về căn cứ Kim Môn.
Cho nên mấy người thuộc hạ này không đạt được sự tín nhiệm của An Nhiên và Chiến
Luyện, nếu ai muốn biết về bí mật trong dị năng của Oa Oa, thì bọn họ là đột phá lớn nhất.
"Hiện tại ta cho các ngươi hai con đường để lựa chọn."
An Nhiên ôm Oa Oa đã khóc mệt mỏi, đứng trước mặt những người kia giơ lên 1 ngón tay.
""Con đường thứ nhất, các ngươi vĩnh viễn lưu lại Bách Hoa thành, mặc kệ Trần Triều Cung có đi ra
hay không các ngươi không thể rời đi một bước." Ý tứ là, sinh chỉ có thể sinh ở Bách Hoa thành,
chết, cũng chỉ có thể chết ở Bách Hoa thành?
Này làm sao được?
Mấy người kia nhìn nhau, bọn họ không phải người của Bách Hoa thành, không tham dự việc xây dựng
Bách Hoa thành, tuy rằng nơi này rất tốt đẹp là thiên đường ở mạt thế này, nhưng thế giới bên ngoài
ai biết được càng xuất sắc hơn thì sao?
Không nói cái khác, hiện tại Tiểu Chu thành kia dần dần đã hợp pháp hóa kỹ viện, nhưng trong Bách
Hoa thành thì không có, nếu sống hay chết đều không thể bước ra khỏi Bách Hoa thành thì lúc bọn họ
muốn tìm phụ nữ thì làm sao bây giờ?
Trong lòng mọi người đều không tán đồng ở lại trong Bách Hoa thành vì thế có người mở miệng, cẩn
thận nhìn An Nhiên.
"Chúng ta chọn con đường thứ hai."
"Con đường thứ hai, Bàn Tử, giết bọn họ rồi chôn đi! Diệt khẩu!!!"
An Nhiên dứt khoát nói xong, ôm Oa Oa đã ngủ vì khóc mệt, về phòng, Chiến Luyện nhìn sang Bàn Tử,
đưa cho hắn một con dao, sau đó vỗ vỗ bả vai, cổ vũ nói:
"Đây là vợ ta rèn luyện ngươi, mạt thế a, dù sao cũng phải giết vài ba người, bằng
không uổng phí một chuyến tới mạt thế đúng không, Bàn Tử giết đi, giết không được thì gọi ta!"
Bàn Tử được giao trọng trách thở sâu, nhận lấy con dao Chiến Luyện đưa tới, kéo một sợi tóc, đặt ở
lưỡi dao, thổi thổi qua, sợi tóc kia lập tức bị cắt
thành hai nửa, hắn hấp háy nhìn mấy con sơn dương chờ bị xẻ thịt trước mặt, khuyên nhủ:
"Các ngươi ngoan ngoãn vươn cổ ra nha, để ta chém 1 dao, bằng không kinh động An
Nhiên cùng Chiến Luyện thì bị chết còn nhanh hơn một chút a."
"Bàn Tử, thương lượng một chút, ta tính chọn con đường thứ nhất."
Có người kêu lên, hắn đi tới gần Bàn Tử, chính nghĩa nghiêm túc giải thích: "Bách Hoa thành rất tốt
a, có núi có sống con người cũng rất tốt, từ đây về sau ta muốn bén rễ nảy mầm hở chỗ này, đây là
nhà của ta, ta sẽ yêu quý nó, hãy khiến cho quãng đời còn lại của ta ở lại Bách Hoa thành đi."
"Ta chết cũng không rời Bách Hoa thành, ta sinh là người của Bách Hoa thành, chết là quỷ của Bách
Hoa thành."