Sau khi ăn cơm trưa, Chiến Luyện nhìn Oa Oa đã ngủ, lập tức bế An Nhiên lên, muốn cùng vận động
xxoo, Bàn Tử lại mang người tới, vỗ cánh cửa rung trời.
Khuôn mặt thối thối muốn giết người của Chiến Luyện đi ra, mở cửa sân, Bàn Tử kêu to vọt vào, trong
tay cầm tờ hiệp nghị ngưng chiến, hắn đứng ở bên ngoài hô lên với An Nhiên đang sửa sang lại quần
áo bên trong.
"An Nhiên, An Nhiên, ngươi nhanh xem này, những kẻ kia đều viết ra những điều kiện gì
này, bọn họ muốn Bách Hoa thành chúng ta nhượng lại 2000 dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc, lại cùng
chung sử dụng tài nguyên!" Nghe vậy, khuôn mặt Chiến Luyện vẫn còn thối thối, vọt lên từ sau lưng
Bàn Tử đoạt lấy tờ hiệp nghị trong bàn tay vừa lùn vừa mập, hắn đứng trêи nền tuyết, lật giở vài
lần đặc biệt nhìn những điều khoản đường hoàng kia của tờ giấy, sau đó vứt mạnh nó trở về trêи
người Bàn Tử.
Trêи mặt hắn lộ ra một nụ cười lạnh thập phần sắc bén, hắn nắm chặt tay, đốt ngón tay vang lên
những tiếng rắc rắc, bộ dạng không chết không ngừng.
"Nghĩ đến thực mỹ đi, ngưng chiến sao? Bọn họ có bản lĩnh thì đừng ngừng a, tiếp tục đánh a! Ta dù
sao cũng không sao cả a."
Lúc này, cửa phòng mở ra, An Nhiên mặc chỉnh tề đi ra, nàng ngồi xuống mấy chiếc ghế mây dưới mái
hiên, duỗi tay tiếp nhận tờ hiệp nghị do Bàn Tử đưa tới, nhìn kỹ nội dung bên trong, một là tiếng
Trung, một là tiếng Anh, điều khoản bên trong được viết rất chính thức, hiệp nghị cũng được trình
bày với vị thế đặc biệt cao lớn.
Nhưng nội dung lại thập phần làm người vô ngữ, hiển nhiên đối phương là liên minh thảo phạt của mấy
cái căn cứ xác nhập lại, trừ bỏ muốn Bách Hoa thành đưa ra 2000 hệ thủy và hệ mộc, còn muốn dùng
chung phòng tuyến phiến rừng rậm biến dị với Bách Hoa thành, mặt khác cũng muốn mượn
Lưu Toa Toa, mỗi căn cứ sử dụng luân phiên.
Nếu không bọn họ sẽ ở đầu xuân năm sau, tiếp tục không chết không ngừng với Bách Hoa thành.
Này có bao nhiêu căn cứ sao. An Nhiên cúi đầu đếm đếm phần ký tên của
thủ lĩnh trong hiệp nghị, có khoảng mười mấy căn cứ.
Vì thế An Nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Luyện hỏi: "Không phải chỉ mấy căn cứ hay
sao? Tại sao lại có nhiều căn cứ như vậy?" Lúc trước thời điểm tấn công Bách Hoa thành, toàn bộ
những căn cứ lớn nhỏ đều tới xem náo nhiệt, hôm nay không phải cái này đánh thì ngày mai
tới cái kia đánh, tóm lại, không để Bách Hoa thành ngừng nghỉ.
Sau khi Bách Hoa thành chủ động nghênh chiến, Hồ Chính đi thu hoạch những căn cứ
nhỏ, Chiến Luyện thì chính diện đón nhận công kϊƈɦ của những căn cứ lớn, đánh tới
đánh lui, vật tư cung ứng cuồn cuộn không ngừng vận ra từ Bách Hoa thành, tuy rằng không
thể trực tiếp quét ngang phương Bắc nhưng cứ như vậy chậm rãi sẽ kéo sụp không ít căn cứ.
Nhưng có mấy căn cứ lớn, trong chiến dịch chủ động nghênh chiến của Bách Hoa thành vẫn
còn ngoan cường kiên quyết, không nhiều lắm, chỉ có mấy cái mà thôi.
"Có vài cái căn cứ, tự cho là tìm được biện pháp có thể đắn đo được Bách Hoa thành, chuẩn bị tập
hợp những căn cứ lớn, liên thủ với nhau tạo thành áp lực đối với Bách Hoa thành, dù sao cũng không
cần xuất chinh đánh thật, chỉ ký cái tên ở trong hiệp nghị ngưng chiến, cho thấy thái độ của mình,
cũng chẳng có gì tổn thất đối với bọn họ."
Chiến Luyện cười lạnh, đi tới sau An Nhiên, khom lưng, bám vào người nàng, dùng ngón tay chỉ vào
mấy cái tên trêи tờ giấy kia.
"Cái này, cái này, cùng với mấy cái này đều là yên lặng xem biến, bản thân căn cứ cũng không nhỏ,
muốn thừa dịp cơ hội này vớt chút gì đó ở Bách Hoa thành, cho nên hiện tại cùng mấy cái căn cứ sắp
bị đánh cho tàn phế liên hợp lại, hợp thành cái liên minh căn cứ này."