"Mới đầu, ta chỉ đơn thuần đem phương hướng hoài nghi xác định ở bên trong Bách Hoa thành, vì người
nào, nhóm người nào chỉ cần tới gần đều sẽ không bị biến đổi thành tang thi, nhưng một khi rời khỏi
Bách Hoa thành virus tận thế trong cơ thể sẽ lại tàn sát bừa bãi, mọi người sẽ lại một lần nữa tiến
vào trình tự biến thành tang thi? Hoặc là ta nên nói, Tiểu Chu thành, căn cứ Thời Đại, thậm chí
Bách Hoa thành kỳ thật tất cả đều dựa vào rừng rậm biến dị này mà tồn tại."
Nghe vấn đề của Chân Tuyết Cửu, mọi người lắc đầu tỏ vẻ vấn đề này phi thường khó hiểu, nếu Trần
Triều Cung rời đi, mà 3 căn cứ vẫn không có ai biến thành tang thi như cũ, như vậy trước tiên bài
trừ Trần Triều Cung ra, mục tiêu tỏa định vẫn ở Bách Hoa thành, Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời
Đại.
Nhưng những người này tất cả đều dựa vào phiến rừng rậm biến dị của An Nhiên để sinh tồn, xu thế di
chuyển cư trú của nhân loại là một hình thái vô ý thức, nó nói cho Chân Tuyết Cửu phương hướng hoài
nghi là tại phiến rừng rậm biến dị này.
"Cho nên, đây là nguyên nhân đối tượng trọng điểm ta hoài nghi là An Nhiên, chính là
vì phiến rừng rậm này là do An Nhiên dưỡng ra!"
Chân Tuyết Cửu nói năng khí phách thốt ra những lời này, mọi người đều trầm mặc, hắn đối với sự
phản ứng này đều rất vừa lòng, sau đó, hắn chỉ
vào An Nhiên, một tay khác cầm một nhánh cây màu đen, chỉ vào bức tranh đơn giản của Phấn hoa, nói
với mọi người:
"Ta cũng hỏi qua rất nhiều người của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, bọn họ đều có thể ngửi
được mùi thanh hương của loại hoa này, các ngươi thật sự không cảm thấy cái gì sao? Từ khi nào, khi
các ngươi mơ màng sắp ngủ, đầu óc căng thẳng, đi ngang qua phòng ở nhà An Nhiên sẽ cảm thấy tinh
thần như rung lên, cả người lại tràn đầy sức sống. "
"Lại nói tiếp, hình như vậy, lần trước ta 2-3 ngày không ngủ được, đầu óc quay cuồng, vừa đứng bên
ngoài nhà An Nhiên, lập tức có tinh thần."
"Đóa hoa kia rất thơm, trêи tường nhà ta có một đóa, hương thơm của một đóa hoa có thể bao phủ khắp
một căn nhà."
"Còn không phải a, nhà ta ở cách vách cách vách cách vách nhà ngươi a, vậy mà ta đều có thể ngửi
được mùi hoa ở nhà ngươi."
"Toàn bộ Bách Hoa thành đều có mùi hoa này, chỉ là chúng ta ngửi trong thời gian dài, mũi chúng
ta miễn dịch với mùi hương này, cho nên bình thường chúng ta không cảm thấy gì, nhưng mùi
vị của nó xác thật có thể làm tinh thần của người ngửi rung lên."
Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận, An Nhiên ôm Oa Oa ngồi dưới tàng cây, an an tĩnh
tĩnh nghe, lúc này mới biết được, nguyên lại lúc từ Tiểu Chu thành về ý niệm chợt lóe lên trong
lòng nàng rồi vụt biến mất là gì, nàng cũng cảm thấy Bách Hoa thành thơm đến không thể tưởng tượng
được.
Nhưng bởi vì mọi người vẫn luôn ở bên trong Bách Hoa thành, cho nên tập mãi thành quen với loại mùi
hương này.
Chân Tuyết Cửu cũng đứng ở dưới tàng cây, cầm nhánh cây trong tay, lại gõ gõ bức tranh vẽ Phấn hoa
trêи trang giấy, giương giọng nói:
"Hơn nữa, các ngươi có phát hiện hay không, hình thái của đóa hoa này khác với những
loài hoa khác, những loại hoa khác khi nở rộ sẽ giống như một con bạch tuộc với tám chân hoặc là có
nhiều tầng râu, nhưng loại Phấn hoa này, thoạt nhìn giống như hoa cẩm chướng, một đóa hoa cẩm
chướng màu hồng nhạt to hơn bàn tay người."
"Ong, ong, ong, ong, ong ~~~"
Mọi người ở phía dưới bắt đầu thấp giọng nói chuyện giống như ong vỡ tổ, có người tin Chân Tuyết
Cửu nói, có người không tin, cũng có người nửa tin nửa ngờ, không dám khẳng định.