Đóa hoa này thật sự rất khó hồi phục, An Nhiên dùng hết các biện pháp cũng vô pháp khởi tử hồi sinh
cho đóa hoa đã bị xẻo mất hoa tâm kia, vô luận nàng đưa vào nó bao nhiêu năng lượng đóa Phấn hoa
này vẫn khô héo như cũ, nó dần dần đi tới cuối con đường.
Xem ra, Phấn hoa chỉ thích thân cận An Nhiên, không phải vì dị năng của nàng có trợ giúp gì đối với
sự sinh trưởng của chúng, mà toàn bộ hoa hoa thảo thảo trong thiên hạ này đều thích thân cận An
Nhiên, nàng giống như một viên kẹo lớn, được chúng hoa nhi thích ăn kẹo chạy theo.
Nàng cười lạnh, nói với Triệu Như:
"Ta có một cái ý tưởng, không phải họ đều thích cây giống của Phấn hoa hay sao? Hiện tại cây
giống đã bị trộm khỏi Bách Hoa thành, chúng ta không thể ngăn cản họ nuôi trồng Phấn hoa,
bọn họ chắc chắn sẽ còn phái người tới cướp đoạt cây giống, hừ, để bọn họ lén lút nhổ mất còn không
bằng kiếm của bọn họ chút tiền."
"Ngươi muốn làm gì?"
Triệu Như quay đầu lại nhíu mày nhìn An Nhiên, nàng nghe ý của An Nhiên là tính bất
chấp tất cả sao? Dù sao những căn cứ bên ngoài hung tàn như vậy, không bằng đem cây giống bán cho
bọn họ? An Nhiên có ý như vậy sao?
An Nhiên lại không nói nữa, nhướng mày, trong mắt có chút thâm ý, ý bảo Triệu Như trong hoàn cảnh
này, có quá nhiều người, có kế hoạch gì nên nói lén lút thôi!
Vì thế Triệu Như cũng không nói nữa, xua đuổi mọi người đi, rồi cũng ra khỏi sân nhà An Nhiên.
Mà Oa Oa thì sao, tới buổi tối, vẫn không về nhà, An Nhiên tìm kiếm trong đầu, nhóc con kia phỏng
chừng sợ về nhà bị ma ma mắng, trùng hợp hôm nay ba ba Chiến Luyện của nàng sẽ phải canh gác ở bên
ngoài, không trở về nhà, cho nên Oa Oa quyết định ở trong khu rừng biến dị, đến căn cứ bí mật của
nàng qua một đêm, chờ bớt nổi bật lại trở về.
Thực hảo a, thực hảo a, An Nhiên cười lạnh, đếm trêи đầu ngón tay, xem đứa bé này năm nay bao nhiêu
tuổi, mới hơn hai tuổi một chút, ân, đứa nhỏ lớn lên trong mạt thế có thể phát ɖu͙ƈ nhanh hơn những
đứa trẻ trước mạt thế, một đứa nhỏ mới hơn 2 tuổi thế nhưng có thể giở trò bỏ nhà đi với ba mẹ rồi
a!
An Nhiên nhẫn tâm, quyết định để mặc Oa Oa!!! Ngọc không mài không sáng, đứa nhỏ này không chịu một
chút tàn nhẫn sẽ lật trời đi.
Tiếu thí hài này, từ lúc nào đã có một căn cứ bí mật ở rừng rậm biến dị chứ, nàng để Mộ Phong dựng
một tòa nhà bằng gỗ nhỏ cho nàng, lại không biết từ lúc nào đã kéo một ít đồ dùng như chăn đệm linh
tinh gì đó tiến vào căn cứ bí mật của nàng, vì có ngày rời nhà trốn đi có cái nơi đi sao?
Nhìn Mộ Phong hiện ra, ôm Oa Oa vào trong nhà gỗ ngủ, An Nhiên thở sâu, nàng không gọi Oa Oa về nhà
xem đứa nhỏ kia có thể chờ tới khi nào? Sâu trong rừng rậm biến dị, Oa Oa nằm trong lòng ngực của
Mộ Phong, nội tâm bắt đầu có chút hối hận, tay nhỏ chọc chọc vào ngực Mộ Phong, thấp giọng như muỗi
kêu hỏi:
"Mộ Phong, nếu không chúng ta trở về đi? Ngươi nói ma ma ta còn giận ta không? Ta trở về xin lỗi ma
ma sẽ tha thứ cho ta đi."
Mộ Phong chỉ là con rối đã mất đi ý thức, biểu tình đờ đẫn ôm lấy đứa nhỏ không hề có phản ứng.
Vì thế Oa Oa chỉ có thể tự nghĩ, nàng bẻ ngô của nhà người ta, thật sự nghiêm
trọng như vậy sao??? Nghĩ nghĩ nghĩ, Oa Oa ngủ rồi, lúc này ánh mắt của Mộ Phong đang ôm nàng động
đậy một chút, hai tròng mắt đen như mực hiện ra một chút cảm xúc.
Thời điểm Oa Oa ngủ, hắn mới có thể xuất hiện một lát, cho nên Mộ Phong không phải con rối cái gì
cũng không biết, hắn biết lúc này hắn ôm Oa Oa, cũng biết ban ngày Oa Oa khiến cho hắn làm cái gì.