An Nhiên nhìn hai người Triệu Như và Lương Tử Ngộ nổi điên, tuy rằng cực kỳ không muốn giội nước lã
cho bọn họ nhưng buồn bực trong nội tâm vô pháp biểu đạt, chỉ có thể tạt gáo nước lạnh này ra, hỏi:
"Nhưng số lượng Phấn hoa càng ngày càng ít, các ngươi làm một bình tinh hoa Phấn hoa nhỏ thế này
cần bao nhiêu đóa hoa? Các ngươi có biết không? Không hiện thực, không hiện thực chút nào."
"Rất hiện thực, đây là phương hướng phát triển trong tương lai của chúng ta!"
Triệu Như vừa khiêu vũ vừa đáp lại An Nhiên:
"Trồng hoa là việc của ngươi, nghiên cứu là việc của ta, hiện giờ ta đã đột phá trong lĩnh vực
nghiên cứu rồi, còn lại là chuyện của ngươi thôi."
"Định bức tử ta sao!"
An Nhiên vỗ vỗ mặt bàn, kêu lên với Triệu Như đang cao hứng:
"Vậy ngươi có nghĩ tới việc loại Phấn hoa này còn phá hỏng kháng thể của con người, một ngày nào đó
Phấn hoa bị diệt sạch, ta xem lúc đó các ngươi làm gì bây giờ! Bách Hoa thành làm gì bây giờ?"
Là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, sự vật đều có mặt tốt và mặt xấu, rất nhiều căn cứ đã ý thức
được sự nguy hại của Phấn hoa, chỉ có người của Bách Hoa thành hàng năm sinh hoạt ở đây không rời
đi, cho nên bọn họ không cảm thấy kháng thể trong cơ thể bị phá hỏng là một việc đáng để người ta
sầu lo.
Nhưng xác thật vấn đề sầu lo vẫn luôn tồn tại.
Nhưng nhóm người bên ngoài Bách Hoa thành bao gồm cả Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại, bọn họ
không nhẹ nhàng hơn so với trước khi ngưng chiến, thay vào đó là trong lòng họ luôn có một loại ẩn
ẩn sầu lo bao phủ, ngay cả chính An Nhiên, tuy rằng bên ngoài không nói rõ nhưng trêи thực tế trong
lòng vẫn âm thầm lo lắng.
Nguyên nhân là về kháng thể trong cơ thể của bọn họ.
"Đừng lo lắng, đến tột cùng Phấn hoa có phá hỏng kháng thể hay không thì chưa biết rõ."
Lương Tử Ngộ cười, bộ dạng dù trời có sập xuống cũng có núi đỡ. An Nhiên nhăn mày:
"Nếu xác định Phấn hoa có thể phá hỏng kháng thể thì sao?" "Vậy việc đó cũng sẽ tìm được cách giải
quyết."
Triệu Như dừng khiêu vũ lại, cuốn tay áo lên, vẻ mặt ngưng trọng như sắp bước vào một chiến trường
mới.
"Trước phải xác định rốt cuộc Phấn hoa có nguy hại hay không, sau đó bước tiếp theo
là cùng với mọi người trong phòng thí nghiệm bắt đầu nghiên cứu làm sao để tăng cường
kháng thể, nếu cần thiết, ta nghĩ chúng ta sẽ áp dụng phương thức tiêm virus tận thế vào người,
kϊƈɦ thích người của Bách Hoa thành dần dần khôi phục kháng thể trong cơ thể."
"Này còn có thể kϊƈɦ thích để khôi phục được sao?"
An Nhiên phảng phất như thấy được một chút hy vọng cho tương lai, những người khác nàng không quản
được, nhưng thế hệ của Oa Oa, nếu chỉ có thể sinh hoạt trong sự bao phủ của Phấn hoa thì quả thật
làm quá người bị thúc, có đôi khi An Nhiên cảm thấy, mạt thế cũng không phải là nơi
quái vật hoành hành mà là quá trình con người dần dần bị diệt sạch.
Nàng không muốn nhìn cục diện kia xuất hiện, cho nên Triệu Như nói muốn nghiên cứu
làm thế nào để kϊƈɦ thích con người tự khôi phục lại kháng thể, An Nhiên giơ cả hai tay
hai chân lên tán thành.
"Đương nhiên, trước khi mạt thế, con người thông qua việc tiêm phòng vắc
- xin để cơ thể con người tạo ra kháng thể phòng ngừa virus nào đó, ta không cho
rằng hiện tại có thể dùng cách đó."
Triệu Như giơ ngón tay lên chỉ vào An Nhiên, bộ dạng hào hùng vạn trượng như chỉ điểm giang sơn
nói:
"Cho nên, An Nhiên, ta đã nói, ở trong lĩnh vực của ta, ta sẽ phát huy 200% tác dụng, còn lại, đều
là việc ngươi phải làm, hảo hảo mà trồng hoa đi, nuôi trồng đào tạo ra thật nhiều những bông hoa
màu hồng nhạt đi."