Tốc độ phong thủy thay phiên không khỏi quá nhanh một ít đi, trong lúc căn cứ Kim Môn đẩy ra một
lượng lớn dược vật chống cự virus tận thế thì Phấn hoa, tinh hoa Phấn hoa thậm chí cây giống Phấn
hoa của Bách Hoa thành lại ít người hỏi thăm.
Trừ bỏ căn cứ Thời Đại, Tiểu Chu thành cùng với những căn cứ phụ cận và vài cỗ thế lực lớn mới phát
lên sẽ đến mua Phấn hoa còn lại những căn cứ cách xa một chút đều không tới.
Người không tới nhưng bom lại tới nhiều lên.
Đổi tới đổi lui tựa hồ lại trở về điểm bắt đầu, những căn cứ bên ngoài đã tới thời kỳ bùng nổ oán
hận với Bách Hoa thành và An Nhiên, lúc trước An Nhiên liều mạng tăng giá ào ào Phấn hoa, hành vi
này dẫn tới sự bất mãn của mọi người, hiện tại bọn họ đã có thể dựa vào căn cứ Kim Môn, vậy còn
nhịn Bách Hoa thành cái búa gì?
Tại Bách Hoa thành, một đám người đang tụ tập ở trong sân nhà An nhiên, tức giận than thở nhân tình
ấm lạnh, lấy Bàn Tử là chủ, tức giận mắng nhiếc đám căn cứ gió chiều nào che chiều nấy, không những
mắng còn muốn hạn chế việc xuất bán lương thực trong Bách hoa thành, không bao giờ đem vật tư bán
cho những căn cứ bên ngoài nữa.
Bởi vì là mở họp nên Hồ Chính cũng tham dự vào cuộc họp này, hắn bất đồng với Bàn Tử, thân là người
phụ trách của căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành, Hồ Chính thuộc phái chủ chiến.
Chiến Luyện cũng có khuynh hướng đánh giặc, nhưng ý của hắn là dẫn những căn cứ kia
tới đánh Bách Hoa thành, bởi vì hắn không muốn rời vợ con hắn quá xa, vất vả chiến đấu thế
này không phải chuyện một tháng không thấy vợ con một lần mà có khi cả năm không thể gặp mặt.
"Kỳ thật ý kiến của ta là muốn lấy một ít dược vật của căn cứ Kim Môn, tham khảo một chút."
An Nhiên nhìn mọi người, rồi chậm rãi nói ra ý nghĩ của chính mình. "Nghe nói dược vật mà căn cứ
Kim Môn đẩy ra ngoài rẻ hơn một đóa Phấn hoa mấy ngàn tinh hạch."
Theo như lời nàng, tinh hạch cơ hồ đã trở thành loại tiền thông dụng trao đổi trong mạt thế, là
loại tinh hạch bình thường to bằng hạt lựu, giống như kim cương a.
"Loại thuốc kia rẻ cái gì a?"
Bàn Tử hầm hừ tính toán sổ sách cho mọi người.
"Mấy ngàn tinh hạch một liều thuốc, tiêm vào trong thân thể chỉ có thể bảo đảm 1 người 1-2 tháng
không cảm nhiễm virus tận thế, một người thôi đó, một căn cứ có đến mấy chục vạn người, nếu mỗi
người đều tiêm một liều vậy so sánh giá cả đắt hơn gấp nhiều lần so với Phấn hoa của chúng ta."
"Đúng vậy, những căn cứ kia không biết tính toán gì sao? Ngốc đến chết." Trong đầu Hồ Chính chỉ có
một cây gân, lập tức phụ họa Bàn Tử.
Làm cho Triệu Như xem thường nói:
"Họ tung ra mánh lới là vừa an toàn vừa hữu hiệu, thuốc mà bọn họ tiêm vào người không phá hỏng
kháng thể trong thân thể, còn so sánh hình tượng thì căn cứ Kim Môn càng làm cho người khác tin
phục hơn."
"Ai biết thứ thuốc kia của bọn họ có hiệu quả không a? Ai biết được có khi chỉ là loại thuốc phòng
chống uốn ván bình thường thì sao!"
Bàn Tử khá ác độc suy đoán, trong lời nói chua lòm kia, chỉ hận căn cứ Kim Môn lỗ vốn đến nhà bà
ngoại đi.
An Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn không nói chuyện, Bàn Tử thấy thế đành phải thỏa hiệp
nói:
"Được rồi, được rồi, ta đi tìm mua loại thuốc kia của bọn họ, giao cho ta giao cho ta là được, An
Nhiên ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta hoảng sợ a." Nói xong Bàn Tử liền chạy mất, hắn đi an bài nhân
thủ đi mua dược vật của căn cứ Kim Môn, bất quá bởi vì hiện giờ việc đi lại trong mạt thế khá khó
khăn, đất liền và sông biển đều có động vật biến dị, cho nên muốn lấy một ít dược vật về nghiên cứu
không phải muốn là có ngay được.