Bây giờ vẫn còn là mùa xuân, buổi tối có chút lạnh lẽo, nhưng cũng không quá khuya, mọi người
đều có thói quen thảnh thơi ra quảng trường hoạt động, có nhảy múa, có chơi cờ linh tinh.
Cho nên lúc Hồ Chính cõng Bàn Tử phi nước đại đi về phía nhà An Nhiên thì rất nhiều người chú ý
tới, đợi tới lúc Hồ Chính cõng Bàn Tử tới trước sân nhà An Nhiên, Lưu Toa Toa cũng đã được rất
nhiều người chứng kiến gọi tới, sau lưng nàng một đám nhân viên y tế đi theo.
"An Nhiên, An Nhiên."
Hồ Chính gấp gáp tới độ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt Bàn Tử trêи lưng hắn vàng như nến, đầu gốc xuống,
hai tay buông thõng vô lực, rủ xuống ở hai bên sườn của Hồ Chính, hắn suýt chút nữa không thể cõng
được Bàn Tử nặng như ngàn cân trêи lưng.
"Đừng nóng vội."
An Nhiên duỗi tay, để đám nhân viên y tế đỡ Bàn Tử xuống, lúc này nàng mới gật gật đầu nói với Hồ
Chính:
"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, hắn tên là Lưu Tiểu Quyết, người này ta quen biết, hắn là chiến hữu
của chồng ta, ngươi an bài đi, ta muốn gặp hắn." "A? Chiến hữu sao? Khó trách hắn sẽ giúp chúng
ta."
Hồ Chính như bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vui vẻ nói: "Ta biết mà, hắn không phải người xấu."
An Nhiên đứng dưới bầu trời đêm, nhướng mày không nói chuyện, người xấu hay không thế đạo đã
như thế này, ai có thể chắc chắn? Hiển nhiên chính Lưu Tiểu Quyết đã thừa nhận, hắn không
thể chối bỏ được việc hắn có quan hệ với việc bắt cóc Bàn Tử, An Nhiên muốn gặp người này.
Nàng có ấn tượng rất sâu đối với Lưu Tiểu Quyết, trước khi mạt thế, lần nàng tới gặp Chiến Luyện để
nói chuyện ly hôn, chính Lưu Tiểu Quyết đã lái xe đưa Chiến Luyện từ trong quân khu đi tới khách
sạn gặp nàng, sau đó nàng cùng Chiến Luyện lăn lăn mấy lần, ồn ào tàn nhẫn một trận, sáng sớm hôm
sau, Chiến Luyện đem nàng cùng một đống thổ sản đá trở về Tương Thành.
Lúc ra sân bay Lưu Tiểu Quyết cũng đưa nàng ra.
Hiện tại Chiến Luyện đang tắm máu hăng hái chiến đấu ở gần Đại phú hào, chiến hữu của hắn tìm tới
cửa, tất nhiên nàng phải cẩn thận đối đãi rồi, nếu Lưu Tiểu Quyết tới đây để quy phục, vậy vạn lần
không thể làm tổn thương tâm của hắn, nếu hắn có tâm tư khác, vậy càng không thể để Chiến Luyện
thương tâm.
Bởi vì đối phương đến không rõ ý đồ An Nhiên chỉ có thể phái người đi thông báo một tiếng với Chiến
Luyện cùng Lạc Phi Phàm, nhưng không để Lưu Tiểu Quyết đi vào Bách Hoa thành, thế đạo hiện tại loạn
như vậy, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Là chiến hữu."
Nhưng không đại biểu không phải địch nhân, An Nhiên cường điệu lại một lần với Hồ Chính đầu óc đơn
giản kia, nàng hơi hơi nhíu mày nói với Hồ Chính:
"Tạm thời dàn xếp hắn ở bên ngoài, chờ ta đi gặp hắn rồi nói sau."
"Chiến hữu a? Khó trách ta thấy khí chất trêи người hắn tương tự với Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm
đâu."
Hồ Chính buông Bàn Tử từ trêи lưng xuống, như trút được gánh nặng, chiến hữu là tốt
rồi, lần này cứu hai mạng người của Bách Hoa thành tất nhiên phải hảo hảo mà cảm tạ hắn, hảo hảo mà
tôn kính hắn.
Sáng ngày hôm sau, Hồ Chính tự mình mang theo người cùng với một đống lễ vật chạy tới xum xoe trước
mặt Lưu Tiểu Quyết, tâm tư của Hồ Chính tương đối đơn giản, hắn cảm thấy hắn được Lưu Tiểu Quyết
cứu, Lưu Tiểu Quyết chính là người của Bách Hoa thành, vì sao là người của Bách Hoa thành a? Bởi vì
hắn là chiến hữu của Chiến Luyện a.
Cho nên trong cảm nhận của hắn, hình tượng của Lưu Tiểu Quyết là các loại hào quang chính phái, hắn
nguyện ý giao hảo với Lưu Tiểu Quyết a.
Còn việc Lưu Tiểu Quyết khai ra chính mình tham dự vào việc bắt cóc Bàn Tử cùng với chế tạo bom thì
trong cảm nhận của Hồ Chính đều có thể xem nhẹ, bỏ qua, rốt cuộc tới thời điểm mấu chốt, Lưu Tiểu
Quyết đã bỏ gian tà theo chính nghĩa không phải sao?