Sau đó người nhà hắn trải qua thế sự thiên biến, bị chết không còn một ai, mà bạn gái hắn ở đâu thì
Lưu Tiểu Quyết chưa nói/
Thế đạo gian nan, phương bắc cũng bắt đầu cảm nhiễm virus tận thế với diện rộng, từng bước sinh tồn
của mọi người đều từng bước nguy nan, hắn nhận lời làm thuê cho người đàn ông tóc đỏ cùng người đàn
ông đeo găng tay chỉ vì muốn đoạt khẩu cơm ăn mà thôi.
Đương nhiên, lời hắn nói đều hợp tình hợp lý, An Nhiên không phân biệt được có vấn đề gì trong
đó, nàng chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại khắp thiên hạ khắp các căn cứ ai mà
không biết thành chủ của Bách Hoa thành là An Nhiên, mà chồng của An Nhiên là Chiến Luyện a?
Lưu Tiểu Quyết tới bên ngoài Bách Hoa thành, sau khi bắt cóc Bàn Tử mới phát hiện ra sao?
Cái này tạm thời không thể làm căn cứ nhận định việc gì, có người không màng thế sự cũng không có
gì kỳ quái đi, Lưu Tiểu Quyết là chiến hữu của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm nàng không có chứng cứ
xác thực không thể vì một nghi vấn nghi thần nghi quỷ rồi kêu đánh kêu giết, như vậy
thật không tốt.
Mang theo nghi vấn như vậy, An Nhiên đi vào Bách Hoa thành, trực tiếp đi tìm Bàn Tử, hôm qua hắn
mới về Bách Hoa thành, Lưu Toa Toa và Triệu Như thay phiên kiểm tra thân thể cho hắn, đều đưa ra
kết luận, có người cho hắn uống thuốc ngủ, dược hiệu rất nặng, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn với
cơ thể.
Vì thế Bàn Tử ở trong nhà mình hảo hảo nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay, người Bách Hoa
thành nghe hắn trở lại, một đám người cầm theo rau dưa trái cây tới nhà xem hắn, đem căn nhà vốn
tương đối đối chen chúc, giờ càng chen chúc chật như nêm cối.
Tiếu Tử Mặc trưng ra khuôn mặt thối thối phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của
Bàn Tử, mấy thuộc hạ của Trần Triều Cung cũng bận trước bận sau thu thập đồ vật, còn cảm ơn những
người hảo tâm đến thăm Bàn Tử.
Còn Bàn Tử thì sao, hắn đã tỉnh, nhưng bộ dạng bệnh ưởng ưởng, nửa ngồi nửa nằm trêи giường chỉ huy
Tiếu Tử Mặc, nào cắt trái cây nào là nấu mì cho hắn, Tiếu Tử Mặc nghiêm mặt lại thì hắn ai da ai ui
kêu to, làm Tiểu Tử Mặc càng tức giận thấp giọng mắng:
"Chưa từng thấy qua người nào tiện như ngươi!"
"Ai, đau đau đau, Tiếu Tử Mặc, ngươi có biết mấy ngày nay ta bị dày vò như thế nào không? Ta bị
người ta rót thuốc ngủ, nhét vào trong quan tài a, ai nha, đột nhiên tim ta có chút đập nhanh, có
thể hay không bị mắc bệnh tim a? Không được, Tiếu Tử Mặc, ngươi tìm cho ta chút đồ ăn mặn a, ta
muốn uống canh xương hầm để bổ bổ."
"Ngươi còn bổ gì? Lại bổ nữa quan tài đều không chứa nổi ngươi."
An Nhiên vừa vào cửa đã nói, phất phất tay với Tiếu Tử Mặc, Chân Tuyết Cửu ở phía sau nàng mang
theo một chồng sách vở tài liệu, An Nhiên chỉ vào Bàn Tử trêи giường phân phó với Chân Tuyết Cửu:
"Cho hắn."
Trêи mặt Chân Tuyết Cửu treo một nụ cười ác liệt, hắn đem chồng tài liệu trong tay nhét vào trong
lòng ngực Bàn Tử đang ở trêи giường.
"Nhạ, đây là toàn bộ công việc tích lũy trong khoảng thời gian ngươi mất tích tới nay, ta đều ghi
chú kỹ, ngươi nhanh chóng xử lý một chút đi."
Bàn Tử còn đang kêu rêи. "Nhẹ chút, nhẹ chút a!"
Hắn vừa nghe Chân Tuyết Cửu nói vậy lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Chân Tuyết Cửu hỏi"
"Cái gì? Những việc này các ngươi còn chờ ta xử lý hay sao? Quá mức, ta bị người ta rót thuốc
ngủ, còn bị nhốt trong quan tài, thiếu chút nữa là chết. "
"Ngươi còn chưa chết đâu!"
An Nhiên ở sau lưng Chân Tuyết Cửu nhắc nhở hắn một câu sau đó Chân Tuyết Cửu nhường nhường lộ ra
An Nhiên đang tươi cười nói:
"Bàn Tử, ngày nào ngươi không chết thì ngày ấy ngươi phải quản những chuyện này, nhanh chóng làm
việc đi."