Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 115

Cao Trác theo hai người Cảnh Lâm lên huyện, bởi vì bọn họ vừa đi lại quay trở lại, mà một người thầy thuốc vẻ mặt không hiểu ra sao tạm thời đi ra ngoài trước, Cao Trác kiểm tra một lần thân thể Ngụy Chân, cuối cùng chỉ vào chỗ bụng của đối phương, nói: “Nơi này, có một đoàn khí đen.”

Chẳng trách kể cả vẫn luôn cho Ngụy Chân ăn đồ vật chứa linh khí mà sức khỏe anh ta không thể tốt lên được, khí đen kia chưa bị diệt, thì sớm muộn sinh cơ của Ngụy Chân cũng bị nó nuốt chửng hầu như không còn, thế nhưng tại sao lại có khí đen kia, địa khái phải hỏi Ngụy Chân mới biết được.

Lập tức, Cao Trác tựa như lúc trước hút tử khí, mà ăn hết tất cả hắc khí.

“Được rồi.”

Một khắc ăn đi hắc khí đó, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi có thể cảm giác được trên người Cao Trác xuất hiện biến hóa, bóng người vốn mờ ảo, hơn một nửa bị khí đen quấn quanh bao phủ, khi quanh thân hắn không ngừng bốc lên khí đen, thì ngay cả tiếng nói cũng trở nên âm trầm rồi.

Đến buổi trưa nhiệt độ cơ thể Ngụy Chân rõ ràng hạ xuống, lúc này hắc khí trên người Cao Trác cũng an tĩnh lại chút, hai người một linh hồn ở trong trận pháp chờ đến gần tối mới rời khỏi căn cứ.

Đưa Cao Trác về nhà xong hai người mới trở về.

Buổi tối ăn cơm ở nhà Triệu Chí Văn, bọn nhỏ đều đã về, người lớn muốn tụ tập một bữa.

Trên bàn cơm, Cảnh Lâm nhân đây đem chuyện cậu và Nghiêm Phi muốn làm lễ cưới nói ra.

Hai người Nghiêm Nhuệ Phong rất cao hứng, chính là Chu Ngọc cùng Triệu Thừa Hoài có chút do dự, sợ người trong thôn không tiếp thu được sẽ nói những câu không êm tai.

Triệu Chí Văn liền nói: “Ba mẹ lo lắng gì chứ, chỉ bằng bản lĩnh của A Lâm bây giờ cùng những chuyện cậu ấy làm cho thôn chúng ta, ai còn dám nói cậu ấy chứ.”

Chu Phỉ Phỉ cũng nói: “Đúng thế đúng thế, không có Cảnh Lâm, thôn ta có thể thu được nhiều lương thực như vậy sao? Có thể dùng lương thực trao đổi vật tư với căn cứ sao? Không phải nói trong thôn còn muốn trồng thực vật biến dị gì đó sao, những người kia lúc nói mấy lời đàm tiếu, trước cũng phải ngẫm lại hậu quả khi đắc tội Cảnh Lâm.”

Hai người nhà họ Triệu đang vẻ mặt u sầu cũng từ từ dễ chịu hơn, Chu Ngọc cười nói: “Cũng đúng, là tôi nghĩ nhiều. Nếu thế có phải chúng ta nên chọn ngày lành tháng tốt không a?”

Dưới tình huống không ảnh hưởng tới hai đứa, chuyện làm lễ cưới Chu Ngọc rất ủng hộ, nếu không hai đứa cứ cùng nhau ở chung như vậy, luôn có cảm giác lén lén lút lút.

Lập tức, Triệu Thừa Hoài liền lấy xuống lịch treo tường, đây là nhờ Triệu Chí Văn trao đổi được trong hội giao dịch trước đó, lịch treo tường năm nay một vài công ty sản xuất đã làm xong hết rồi, thế nhưng lịch của năm sau, liền không biết phải đi nơi nào mới đổi được.

So ngày âm lịch trên lịch treo tường, người mấy nhà tụ lại cùng nhau thương lượng, cuối cùng chọn một ngày cát lợi gần đây nhất, vừa vặn tại trung tuần tháng mười hai.

Còn có nửa tháng nữa, đầy đủ thời gian chuẩn bị.

Ngày hôm sau, Chu Ngọc liền thông báo tin này, trong thôn có thể gọi là bùng nổ, dồn dập hoài nghi có phải thính lực của mình có vấn đề hay không.

Đại đa số người trong thôn nhỏ đều khá truyền thống lại không mở mang tư tưởng, nghị luận trong âm thầm là không thiếu được. Có điều đều là những người ở chung với nhau mấy thập niên, ai miệng rộng hay đưa chuyện cũng không thể giấu, mọi người đều rõ ràng, không chừng ngươi vừa mới nói xong những câu không hay, đảo mắt liền được truyền tới lỗ tai người trong cuộc, vì thế không ai dám nói gì không tốt. Thế nên, người một nhà Cảnh Lâm, cái tai ngược lại được thanh tịnh.

Người trong thôn trong âm thầm các loại không quen, người một nhà Cảnh Lâm cũng chẳng xen vào. Trước trao đổi hạt giống lúa mì, trong nhà đổi lại được một nhóm vật tư, trừ ăn uống ra, những thứ khác đều định dùng hết. Mấy người Cảnh Lâm liền dẫn theo biến dị thú nhà mình, mỗi ngày chạy vào núi, đánh gà rừng săn thỏ, đám hươu trong núi kia, cách thật xa nhìn thấy mấy người Cảnh Lâm liền sợ hãi nhảy đi rồi, Tông Tông như quả cầu nhung nhảy loạn lên phía sau bọn nó, dương dương đắc ý, đúng là cáo mượn oai hùm.

Chạy trong núi mấy ngày, đánh được không ít con mồi, heo nhà Chu Phỉ Phỉ cũng giết một, trọng lượng con này gần bằng con trước nhà Chu Ngọc, một hồi yến hội 50% thịt lợn là ổn rồi. Rau dưa chuẩn bị nhiều nhất chính là cải thìa, cũng không sợ bị người ghét bỏ, ngược lại số lượng còn rất nhiều, chỉ sợ đến lúc đó không có đủ mà ăn.

Trong lúc đó Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cưỡi ngựa đi lên huyện, thông báo cho mấy người Thi Lỗi. Thi Lỗi đúng là giật mình, hắn nửa điểm cũng không nhìn ra hai người này có quan hệ như vậy, bất quá hắn không quá ngạc nhiên, ha ha cười nói nhất định hôm đó sẽ đến, Long Chương này anh em nhà họ Tạ bao gồm cả mấy người Tào Tam Gia nữa, cũng đều thông báo không trừ một ai, thuận tiện trước đây nhà họ Tạ chính là làm nghề tổ chức tiệc tùng trong thôn xóm, bàn ghế bát đũa vân vân, Cảnh Lâm đều mượn dùng nhà bọn họ.

Lại đi xem Ngụy Chân, thầy thuốc nói đêm hôm bọn cậu rời đi, Ngụy Chân liền tỉnh.

Thời điểm bọn cậu đến, Ngụy Chân đang dựa người vào tường đờ ra.

Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi tìm ghế trong phòng ngồi xuống, hỏi anh ta: “Thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”

“Đã tốt rồi.” Ngụy Chân cười nhạt một cái, khác với sự hăng hái trước đây, bây giờ tràn đầy tang thương.

Mấy người Cảnh Lâm đến cùng cũng không phải anh ta, không cách nào đồng cảm, lời an ủi chẳng biết nói làm sao, chỉ có thể tìm đề tài trò chuyện cùng anh ta một lúc. Cảnh Lâm bỗng nhiên nhớ tới bản bí tích, liền nói: “Cuốn sách lúc đó anh ném cho tôi, hiện còn đang để ở nhà tôi đấy, hôm nay không mang theo, chờ hai ngày nữa tôi đưa cho anh.”

Sau đó bọn cậu liền nhìn thấy vẻ mặt Ngụy Chân ảm đạm hẳn, “Bản bí tịch đó, cho cậu, cậu cầm học đi.”

“Vậy còn anh?”

Ngụy Chân cười khổ một cái, “Căn cơ của tôi bị phế, tu vi đã không còn.” Anh ta chỉ chỉ khuôn mặt trở nên già nua của mình, “Các cậu cũng nhìn thấy bộ dáng của tôi bây giờ, về sau tôi sẽ là một người bình thường rồi.”

Cảnh Lâm do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi: “Anh bị như vậy, có liên quan đến lúc trước tôi hại Chu Nhân sao?”

Ngụy Chân lắc đầu, sợ cậu tự trách, trấn an cậu: “Là có liên quan, nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu. Huyền Thiên môn bọn tôi có hai trăm đệ tử, ngoại trừ mười mấy người tách biệt đi ra ngoài, thì toàn bộ những đệ tử khác đều bỏ mạng, đây là kết quả mà thế lực trong tối mọi cách tính toán, chuyện của Chu Nhân chỉ cho bọn chúng một cái cớ phát tác thôi, kể cả không có Chu Nhân, lần kiếp nạn này cũng nhất định sẽ phát sinh.”

Ngụy Chân nói: “Môn phái của Chu Nhân tên Thiên Tâm phái, môn chủ của bọn chúng Trúc Thế đạo nhân cùng sư phụ tôi từ thái độ tu đạo đến lý lẽ nhập thế đều bất hòa.” Trúc Thế, chỉ nghe thấy danh tự này liền có thể thấy dã tâm của ông ta, “Trong âm thầm phái Thiên Tâm vẫn luôn nhằm vào môn phái tôi, không ngừng giở trò mờ ám. Sư phụ tôi quá mức khiêm tốn vẫn nhiều lần nhường nhịn. Lần này tôi mang theo Chu Nhân trở lại, mới đầu Trúc Thế ẩn nhẫn không bộc phát, nửa tháng sau hiệp hội phái người đi thành phố I, tôi cũng là một thành viên trong đó. Dọc đường trong lòng tôi vẫn không yên, đồng thời phát hiện tất cả hành động của mình đều bị giám sát…”

Làm sao chạy thoát khỏi giám sát trở về môn phái, lúc nhìn thấy thảm trạng đệ tử sư môn bị tàn sát nằm la liệt đầy đất, tuyệt vọng như thế nào, mang theo bảo bối quý giá nhất của sư môn một đường lưu vong, Ngụy Chân cũng chỉ dùng dăm ba câu liền nói qua loa, nhưng Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi vẫn có thể cảm thấy được các loại mạo hiểm trong khoảng thời gian đó.

Ngụy Chân nói trên bụng anh ta trúng một nhát kiếm, bên trên dính một loại độc dược, là chất độc kiểu mới mà hiệp hội Tu Chân từ bên ngoài sưu tập được trên thân thực vật biến dị, trước đây vẫn dùng đối phó động vật, anh ta là người đầu tiên sử dụng, cũng không nghĩ tới có một ngày chính mình trở thành chuột bạch. Chất độc này rất bá đạo, một đường ăn mòn kinh mạch của anh, tu vi mấy chục năm tu luyện được trong nháy mắt mất hết sạch, hạ đan điền cũng bị hư hao, nếu không thì không đến nỗi bị mấy tên cấp dưới đuổi theo đến chật vật như vậy.

Về sau, đường tu đạo của anh cũng trở thành vô vọng.

Lúc ấy anh dùng tấm Ngự Không phù cuối cùng, chỉ nghĩ có thể trốn được bao xa thì trốn, con đường lưu vong căn bản không suy xét cẩn thận, cũng không nghĩ tới đúng lúc gặp đám người Cảnh Lâm, bây giờ ngẫm lại, tựa như có sự dẫn dắt từ cõi u minh. Nhìn thấy người quen, Ngụy Chân cũng không muốn liên lụy mọi người, nhưng kẻ đuổi theo phía sau không ngừng, cũng biết bản thân không nhất định có thể thoát được, liền ném bí tịch cho Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm nghe xong, trong lòng bỗng dưng sinh ra hối hận. Lúc đó cậu một bụng lửa giận động thủ tổn thương Chu Nhân, lúc này hồi tưởng lại, vẫn là cậu quá xúc động, nếu như cậu có thể bình tĩnh hơn, tìm cơ hội trong âm thầm đối phó Chu Nhân, khả năng Ngụy Chân cùng đồng môn của anh ta sẽ không gặp phải cảnh ngộ như hiện tại.

Thế nhưng, đứng tại góc độ của cậu lúc đó, thả một kẻ tàn nhẫn như Chu Nhân trở lại, là chuyện tuyệt đối không thể.

Nghiêm Phi nắm chặt tay Cảnh Lâm, Ngụy Chân thấy được, nháy mắt kinh ngạc.

Nghiêm Phi nói: “Sáu ngày sau, là lễ cưới của tôi cùng Cảnh Lâm, Ngụy đại sư có đến không?”

Nếu nói mới đầu Ngụy Chân không giận chó đánh mèo lên Cảnh Lâm là không thể nào, nhưng anh không phải người để tâm vào chuyện vụn vặt, sau khi nghĩ thông suốt nguyên nhân chính, lại gặp lại Cảnh Lâm, trong lòng thật ra bình tĩnh rất nhiều. Vì thế anh mỉm cười nói: “Tôi sẽ tới.”

Lúc rời đi, Ngụy Chân gọi Cảnh Lâm lại: “Nhắc mới nhớ, sau khi trở về tôi hỏi sư phụ tôi, vị họ Trương trước cậu nhắc tới kia, rất có thể chính là sư đệ của sư phụ tôi. Nếu là thật, cậu và tôi cũng coi như đồng môn, Huyền Thiên môn của tôi đã mất, tôi không kế thừa được y bát của sư phụ. Nếu như, cậu cảm thấy có lỗi với tôi, tôi đưa cuốn bí tịch này cho cậu, cậu liền thực lòng học đi, dựa vào cậu, thay tôi tiếp tục phát triển phái võ học.”

Cảnh Lâm quay đầu nhìn anh ta, trầm mặc một hồi, trịnh trọng đáp: “Được.”

Buổi tối, tu luyện xong, Cảnh Lâm lần thứ hai lấy ra bản bí tịch.

Tên bản bí tịch là Huyền Thiên, xem mục lục được chia làm ba phần, trước là hai phần trận pháp cùng phù pháp, sau tương ứng với tâm pháp. Bởi vì trước đó chỉ đọc hai dòng rồi không đọc nữa, nhưng lần này Cảnh Lâm đọc cẩn thận hơn, vì thế càng xem cậu càng kinh ngạc, nội dung trong bản Huyền Thiên này đối xứng với Động Thiên, bổ sung những thiếu sót của trận pháp, phù pháp, một vài chú ý, chi tiết nhỏ trong vẽ bùa bày trận càng rõ ràng đơn giản hơn, nếu như lúc trước khi Cảnh Lâm tự mình lĩnh ngộ có Huyền Thiên trong tay, thì tốc độ lĩnh ngộ chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều. Hơn nữa, phần tâm pháp đằng sau, tuy cũng tên là Huyền Thiên, thế nhưng theo lý giải của Cảnh Lâm, hoàn toàn là phần cơ sở cho Hạ Thiên Tâm Pháp.

Ngiêm Phi cùng Cảnh Lâm tụ lại cùng đọc, y suy đoán nói: “Mấy quyển bí tịch này tên không giống nhau, thế nhưng không phải không thể suy đoán ra, Huyền Thiên chú trọng ở chữ ‘Huyền’, thâm ảo huyền diệu; mà Động Thiên, thì là chữ ‘Động’, Thiên Địa huyền diệu; còn Hạo Thiên, ý chỉ biết rõ Thiên Địa chi quảng (Sự rộng lớn của đất trời)?”

Nghiêm Phi nói đúng vấn đề mà Cảnh Lâm suy nghĩ, cậu gập lại cuốn sách, nói: “Xem ra Ngụy Chân nói đúng, ông Trương thật sự có thể là sư đệ của sư phụ anh ta.”

Hơn nữa điều này cũng đại biểu cho, vừa mới bắt đầu học, Cảnh Lâm khởi điểm bằng giai đoạn khó khăn hơn cả, đây coi như tiểu học không thèm học, trực tiếp lên trung học cơ sở rồi.

Nghiêm Phi sờ sờ cằm: “Đấy, anh đang nghĩ về mảng học tập bản thân luôn luôn tốt, tại sao lúc tu luyện lại cứ ngu ngốc như vậy, bị em bỏ xa cả một đoạn dài. Không biết bây giờ đi học lại phần cơ sở, về sau có thể lĩnh ngộ dễ dàng hơn hay không.”

Nghe vậy, Cảnh Lâm nói: “Anh bị tư chất hạn chế, tuy vậy bây giờ học lại, không chừng thực sự sẽ có phát hiện mới, có điều phải hỏi lại Ngụy Chân đã.”

Sắc trời không còn sớm, Cảnh Lâm bỏ sách xuống, chuẩn bị ngủ cùng Nghiêm Phi.

Trong bóng tối, Nghiêm Phi cầm lấy tay Cảnh Lâm, đan ngón tay vào với cậu, nói: “Chuyện của Ngụy Chân, em đừng suy nghĩ nhiều.” Nếu lúc đó Chu Nhân thuận lợi thoát khỏi, như vậy không biết đến một lúc nào đó, gã cũng sẽ mang người trở lại trả thù. Chỉ có thể nói, mặc kệ lúc đó Cảnh Lâm làm gì, một phương trong đó, tất sẽ rơi xuống tình trạng không có kết quả tốt đẹp gì.
Bình Luận (0)
Comment