Chương 35: Ngũ Nhất là của ba ba
Nhiếp Tiêu ra khỏi phòng tắm, nhìn tiểu thiếu niên buồn chán ngồi trên giường lắc lắc cẳng chân chờ mình, không khỏi mím môi, đáy mắt hiện lên vẻ kiên định ngay thẳng.
Đúng vậy, đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường của đàn ông.
Hắn mới sẽ không ăn nhóc con của mình.
Trong lòng hắn thật sự không nghĩ như thế.
Nhiếp Tiêu suy nghĩ chắc chắn như thế, sau đó quay lưng lại thay quần áo.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn dáng vẻ nghiêm túc như vừa ra khỏi hội nghị quan trọng cấp quốc gia của Nhiếp Tiêu, nghiêng đầu nghi hoặc.
Duỗi tay nhỏ ra trực tiếp vỗ lên tấm lưng còn chưa mặc áo xong, lau sạch đi hạt nước bên trên.
"Ba ba nãy giờ ở bên trong làm gì vậy ạ?"
"Oa quao, cơ bắp của ba cứng thật nha!"
Tiểu Ngũ Nhất sờ mó lung tung, Nhiếp Tiêu bị đụng vào giống như điện giật mà giật nảy cả mình, lỗ tai không khống chế được đỏ lên, nhanh chóng bắt lấy tay nhỏ của thiếu niên rút ra, đầy mặt nghiêm túc dạy dỗ: "Sau này không được tùy tiện sờ mó."
"Ể! ? Nhưng ba ba đã sờ toàn thân bảo bảo rồi mà! Ba lại tiêu chuẩn kép* nha!"
(Mình dê người ta được nhưng không cho người ta dê mình)
Tiểu Ngũ Nhất khoanh tay, khuôn mặt nhỏ tức giận bất bình mà nhìn Nhiếp Tiêu, lấy từ vựng vừa mới học ra xài. Hoàn toàn học theo bộ dáng của nhân loại, nhưng lại không biết lời mình nói ra rất dễ gây hiểu lầm.
Nhiếp Tiêu: "..."
Nhiếp Tiêu không nhịn được tang thương mà vuốt mặt.
A, đều là hắn giáo dục sai lầm.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn Nhiếp tiêu đỉnh đầu đầy mây đen quay lưng về phía mình, không nhịn được lo lắng, biến về thành bé chuột bò lên bả vai hắn.
"Chít?" Ba ba sao vậy?
"Ba ba không có sao."
Nhiếp Tiêu tang thương nói.
Cũng may vào lúc này có người đến gõ cửa, kéo Nhiếp Tiêu đang hồn bay phách lạc tỉnh lại.
Nghe tiếng gõ cửa này, Nhiếp Tiêu cơ hồ theo bản năng mà túm lấy bé chuột trên bả vai nhét vào túi áo, sau liền nghe thấy một âm thanh nho nhỏ đáng yêu.
"Chít!" Ba ba, ba lại sờ mó bảo bảo rồi!
Nhiếp Tiêu suýt chút nữa trình diễn một màn ngã úp mặt xuống đất.
Tiêu Nghiên đang đứng ở ngoài, nhìn Nhiếp Tiêu một mặt tang thương ra mở cửa, không khỏi có chút kỳ quái, mà rất nhanh, lực chú ý liền bị bé chuột đáng yêu trong túi hắn hấp dẫn.
"Ồ, hôm nay Ngũ Nhất biến thành hamster à."
"Chít!" Dạ!
Tiêu Nghiên bị manh không chịu nổi, tình mẹ quá độ, không nhịn được thò tay ra muốn cho bé chuột đồng bò lên lòng bàn tay của mình, bé chuột cũng phối hợp định bò ra khỏi túi.
Nhưng giữa đường lại bị Nhiếp Tiêu chặn ngang, một bàn tay to lớn trực tiếp nhét bé chuột lại vào trong túi.
Nhớ tới lời ban nãy nhóc con nói, Nhiếp Tiêu nhất thời đen mặt. "Con tôi chỉ tôi có thể sờ!"
Tiêu Nghiên: "? ? ?"
Tiêu Nghiên hỗn độn trong gió mà nhìn bóng lưng Nhiếp Tiêu đang xuống lầu.
Xong rồi, hôm nay lão đại có chút rối loạn nội tiết.
Bé chuột lúc này lại đang an ủi ba ba ăn giấm, giơ hai móng vuốt nhỏ lên mà "chít" một tiếng bảo đảm.
Ba ba yên tâm, bảo bảo vẫn luôn là của ba ha! Người khác sờ loạn bảo bảo sẽ cắn lại.
Sắc mặt Nhiếp Tiêu lúc này mới hơi bớt giận: "Ừm."
*
Xuống lầu mới phát hiện mọi người không biết đã tập hợp lại từ bao giờ, thần sắc còn rất nghiêm túc.
Tiêu Nghiên đến chậm một chút, ngồi xuống bên cạnh Võ Văn Kỳ, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ lên lầu gọi người xuống.
Khương Thù đã chờ đến có hơi mất kiên nhẫn, liếc mắt quan sát Nhiếp Tiêu từ trên xuống dưới. "Chờ có một mình cậu, lề mà lề mề nhất định là lén lút làm gì với nhóc con, còn phải chờ người ta lên lầu gọi, chậc."
Viên lão hiệu trưởng giải hòa, cười nói: "Được rồi được rồi, thời gian cũng chưa muộn, người đến đông đủ là được rồi, nói chuyện chính một chút."
Nhiếp Tiêu nhìn Viên lão hiệu trưởng bọng mắt hơi đen, cũng đã đoán được có liên quan đến chuyện truyền tin hôm qua.
Viên lão hiệu trưởng đi thẳng vào vấn đề, kể lại mọi tin tức mà tối hôm qua trao đổi được với những căn cứ người sống sót cho mọi người. "Những căn cứ mà chúng ta liên lạc được lần lượt là Thủ Đô, Cáp Nhĩ Tân và Lan Thành, ngoài ra còn có các đoàn thể người sống sót ở các huyện nhỏ rải rác xung quanh Phong Thành cũng truyền đến tín hiệu cầu viện."
"Tình huống trước mắt rất lạc quan, hiện tại Thủ Đô có mấy người mới tới đang nghĩ cách truyền tin vào điện thoại di động, công bố ra vị trí bốn căm cứ của chúng ta, để cho những người sống sót lạc đàn có mục tiêu đến nương nhờ."
"Ngoài ra, Lan Thành còn liên lạc với căn cứ ở biên giới nước Nga, mật độ dân số tuy rằng ít nhưng tình huống so với chúng ta cũng không hơn bao nhiêu. Tình hình tận thế rất nghiêm trọng, nhưng tất cả mọi người vẫn đang cố gắng sống sót."
Viên lão hiệu trưởng nói, mọi người không dám phát ra âm thanh mà lắng nghe. Tình huống như vậy, kỳ thực đã tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
"Ba căn cứ này đã truyền đến danh sách người sống sót cho chúng ta, sau này sẽ còn bổ sung thêm. Tôi đã dán danh sách lên tường bên ngoài, chúng ta cũng phải thống kê thông tin nhân số trong căn cứ, sau đó công bố tin tức của người sống ra ngoài."
Viên lão hiệu trưởng còn chưa nói hết câu, bên ngoài đột nhiên đến âm thanh rối loạn tưng bừng, đó chính là tiếng của nam sinh viên nhà ở Cáp Nhĩ Tân.
"A a a tôi thấy tên của ba mẹ, bọn họ ở trong căn cứ, a a a bọn họ thật sự còn sống!!!"
"Tôi cũng nhìn thấy tên mẹ tôi!"
Âm thanh mừng rỡ đến phát khóc phảng phất có thể làm lòng người chấn động, mùi vị của hy vọng không gì ngoài điều này. Trong lòng ngực tất cả mọi người giờ khắc này đều dâng trào một luồng sức mạnh.
Viên lão hiệu trưởng lúc này cũng lau khóe mắt ướt át, vừa mỉm cười vừa nghẹn ngào nói: "Con trai tôi tụi nó cũng an toàn ở căn cứ Lan Thành, tuy rằng không tìm được con dâu... Nhưng đây cũng đã vô cùng may mắn."
Bé chuột nhìn khóe mắt ướt át của ông hiệu trưởng, không nhịn được bò ra khỏi túi của Nhiếp Tiêu, ôm lấy ngón tay của ông.
Chọc cho tất cả mọi người trong phòng đều vui vẻ nở nụ cười.
Sau khi nói xong chuyện này, Viên lão hiệu trưởng rốt cuộc nói đến chuyện quan trong nhất, thần sắc càng nghiêm túc hơn.
"Căn cứ Thủ Đô truyền đến một tin, hiện tại ở Hải Thành có một nhóm nhà khoa học đang chờ cứu viện."
"Trong đó có cả lão tiên sinh Mạnh Trung Đức mà mọi người quen thuộc!"
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, lão tiên sinh Mạnh Trung Đức là nhân vật mà mỗi người Hoa quốc không ai không biết. Không nói quá, mỗi người bọn họ ở đây đều ăn cơm của ông ấy mà trưởng thành.
Có ví dụ của nhóm Viên lão hiệu làm ra trạm truyền tin, bọn họ vô cùng rõ ràng những bộ não của các nhà khoa học này quý giá như thế nào.
"Bọn họ thật sự còn sống sao?"
"Thật tốt quá! !"
Tạ Quân và nhóm Võ Văn Vũ nghe tin tức này đều kích động đỏ bừng mặt.
Tất cả mọi người không có chú ý tới Bạch Mân ở trong góc khi nghe đến mấy chữ "nhà khoa học ở Hải Thành", thân thể đột nhiên cứng đờ mất tự nhiên.
Viên lão hiệu trưởng còn chưa nói hết, tiếp tục ném bom kinh hỉ ra ngoài. "ngoại từ lão tiên sinh Mạnh Trung Đức, còn có nhà nghiên cứu khoa học đứng đầu Hoa quốc, Tiến sĩ Vệ Hàn Minh và một thiếu niên thiên tài thức tỉnh dị năng hệ chữa trị."
Nghe thấy lời này, Bạch Mân rốt cuộc không kiềm chế nổi nội tâm rung động. Chợt ngẩng đầu lên, sau đó phảng phất ngoài ý muốn lại giống như đã nằm trong dự liệu nghe được hai chữ "Bạch Việt".
Phút chốc, cả trái tim Bạch Mân gần như trải qua nhiệt độ bốn mùa thay đổi.
Nhiếp Tiêu và Khương Thù bén nhạy phát hiện Bạch Mân kỳ lạ, hai người đột nhiên nhìn sang, những người khác cũng không khỏi nhìn theo.
Bạch Mân đè xuống cảm xúc dưới đáy lòng, ngẩng đầu lên, nước mắt không kiềm được chảy xuống, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt làm mọi người thương yêu, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
"Bạch Việt là em trai của tôi."
Nghe lời này, tất cả mọi người ngay cả Nhiếp Tiêu và Khương Thù đều kinh ngạc.
Đám Tạ Quân thần kinh thô không nhận ra sự khác thường của Bạch Mân, chỉ cho là cậu mừng đến phát khóc, lập tức mở miệng nói: "Trước đây không có nghe cậu nói, Bạch Việt vậy mà là em trai cậu. Người còn sống, chúc mừng cậu nha! Cậu có dị năng hệ không gian, em cậu có dị năng hệ chữa trị, các cậu không hỗ là hai anh em, dị năng đều rất lợi hại."
Ninh Phong cũng không nhịn được mừng rỡ thay Bạch Mân. "Sau Bạch Mân Côi, lại tới Bạch Nguyệt Quang, tên hai anh em cậu toàn là ý thơ hay ha!"
(Bạch Mân - 白玫 và Bạch mai côi - 白玫瑰 (hoa hồng trắng) đều đọc là [bái méi] và [bái méigui].
Bạch Việt - 白越 và bạch nguyệt quang - 白月光 (ánh trăng sáng hay chỉ crush) đều đọc là [bái yue] và [bái yueguang]
Bạch Mân lau nước mắt, nở nụ cười.
"Cảm ơn."
Sau đó, mọi người đều từ trong miệng Bạch Mân biết được nhiều tin tức hơn.
Em trai hắn Bạch Việt, mười sáu tuổi, thiếu niên thiên tài danh xứng với thực. Trong kỳ nghĩ đông được Hiệp Hội nghiên cứu khoa học Hải Thành mời đến bàng thính, liền một mình chạy tới Hải Thành.
Mọi người nghe xong không nhịn được líu lưỡi.
Ngẫm lại khi 16 tuổi bọn họ đang làm gì thế.
Viên lão giáo nhìn Bạch Mân, cũng có chút bất ngờ sự trùng hợp và duyên phận này. Giơ tay để mọi người yên tĩnh, tiếp tục nói: "Dị năng hệ chữ trị của Bạch Mân rất quan trọng, rất có thể chính là chỗ đột phá quan trọng trong mạt thế, trò ấy có vẻ cũng tự nguyện phối hợp nghiên cứu với nhóm Tiến sĩ Vệ Hàn Minh. Nhưng nhiệm vụ quan trọng của chúng ta là đến Hải Thành cứu bọn họ về."
"Hạ lão thủ trưởng nghe tin chúng ta thành lập căn cứ ở phía Nam thì rất vui vẻ, Phong Thành cách Hải Thành gần hơn, ông ấy hy vọng chúng ta có thể phối hợp với dị năng giả và quân đội từ Thủ Đô phái tới, cùng nhau đến Hải Thành cứu nhóm nhà khoa học."
Nghe lời này, tất cả mọi người tự nhiên là nguyện ý phối hợp cùng đi cứu trợ, đặc biệt là nghe Bạch Việt kia bản thân hiến thân ý nguyện, càng là cảm động không thôi.
Lúc này, đại gia cũng không nhịn được liền hướng Bạch Mân vị ca ca này liếc nhìn.
Bạch Mân bứt lên khóe môi, tựa hồ cũng rất vui mừng cảm động cười nói: "Đệ đệ ta từ nhỏ nguyện vọng chính là làm nghề y cứu người, nghiên cứu phát minh chữa bệnh dược vật, nếu quả thật có thể hóa giải này tận thế, hắn là sẽ không từ chối. Ta cũng sẽ tôn trọng ý nguyện của hắn."
Nghe lời này, đáy lòng nhón Tạ Quân ngoại trừ kính nể thì chính là kính nể. Một thiếu niên mười sáu tuổi mà có giác ngộ cao như vậy, người trưởng thành có khi cũng không bằng.
Mọi người còn chưa thành gặp gỡ, trong tâm lý đã không tự chủ được sinh ra sự yêu thích đối với Bạch Việt.
Bạch Mân nhìn tình cảnh này, hơi cụp mắt, lặng yên không một tiếng động xiết chặt nắm đấm, làm người ta không nhìn ra được tâm tình thật sự của hắn.
Thiếu niên cứu thế, xưng hô tốt đẹp dường nào.
Nhiếp Tiêu và Khương Thù lúc này cũng không nhịn được nhìn Bạch Mân thêm vài lần, thấy không có tình huống khác thường, liền cùng mọi người tiếp tục thảo luận hành động cứu viện cụ thể.
Bạch Mân hoàn toàn không yên lòng mà lắng nghe.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm liền buông xuống.
Tin tức của Bạch Việt hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch hôm nay của Bạch Mân, cả ngày tinh thần hoảng hốt, đã quên mất việc cần tìm kiếm dị năng hạch.
Bạch Mân nằm trên giường một mình, mặt không đổi sắc nhìn móng tay của mình đã bắt đầu hiện lên màu xanh, sau đó trong đầu lại truyền đến tiếng kêu gọi quen thuộc.
Bạch Mân từ trên giường ngồi dậy, đi về phía cửa sổ.
__________
Cục Lông: hời ơi trời nóng quá mọi người ơi Tui chỉ muốn chui vô thùng nước thả vài cục nước đá nằm cho qua ngày thôi _(:3 」∠ )_