Chương 37: Ngũ Nhất muốn yêu đương
Chương mới đây các bấy bì ơi~
( ⁼̴̤̆◡̶͂⁼̴̤̆ )
Tạ Quân và Lưu Đại Sơn hoàn toàn không ngờ tới bọn họ sẽ có một ngày bị đùa giỡn trong lòng bàn tay hai người đàn ông.
Đầu óc choáng váng, bão cát sấm sét đan xen.
Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ lúc này cảm thấy rất thú vị, đặc biệt là việc có thể đưa dị năng hệ phong lôi và thổ vào hai món vũ khí, uy lực khi phát ra càng thêm kinh người.
"Đúng thật là vạn cân chùy và khai sơn phủ! Quá xứng rồi!"
Không biết ai mở miệng nói một câu như vậy, mà lại hoàn phù hợp với cảnh trước mắt.
Tiểu Ngũ Nhất hai mắt cũng sáng lấp lánh nhìn Nhiếp Tiêu lật qua lật lại búa lớn trong tay, chỉ cảm thấy giờ khắc này hắn ngầu muốn chết, hưng phấn vỗ đỏ cả bàn tay nhỏ.
"Ba ba đẹp trai quá nha!"
Tạ Quân và Lưu Đại Sơn Đã biến trở lại, người cùng cảnh ngộ ôm đầu khóc rống. Sau đó quay đầu nhìn Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ, như nhìn thấy cảnh tượng bị ném tới ném lui ở tương lai, còn là cái loại có thêm hiệu ứng đặc biệt.
"A, chúng tui khổ quá mà!"
Mọi người nghe hai người họ nói, nở nụ cười xấu xa. Đồng thời cũng làm cho Đoạn Ôn Du và Ninh Phong bắt đầu rục rà rục rịch, không biết sau này bọn họ có thể tìm thấy 'vũ khí' tiện tay như thế hay không.
Võ Văn Vũ cũng nhìn lồng phòng ngự nho nhỏ trong lòng bàn tay, cho tới bây giờ cô vẫn không có dấu hiệu giác ngộ hóa, cũng không biết trạng thái giác ngộ hóa của mình sẽ là hình dạng gì.
... một cái lồng trong suốt biết nói chuyện?
Võ Văn Vũ đột nhiên lắc đầu, rũ bỏ hình ảnh đáng sợ kia ra khỏi đầu.
Bạch Mân nhìn tốc độ giác ngộ hóa của mọi người bắt đầu tăng nhanh, không kiềm chế được siết chặt nắm đấm, thời gian của hắn quả thật không còn nhiều lắm.
Nếu càng lúc càng nhiều dị năng giả thành công giác ngộ hóa, như vậy càng lúc càng khó đối phó, việc lấy dị năng hạch sẽ càng thêm phiền phức.
Tiêu Nghiên ở bên cạnh nhìn Võ Văn Kỳ và nhóm Nhiếp Tiêu, đột nhiên nhớ đến nhóc Mạc Diệp đang ở căn cứ Thủ Đô xa xôi.
***
Mà vào giờ phút này, căn cứ Thủ Đô.
Ngô Khánh Phong và La Vân Hải dẫn đầu đội đến Hải Thành cứu viện, Lúc này đang chờ suất phát. Hạ lão thủ trưởng tự mình đến đưa tiễn, Hai tay vỗ lên đầu vai hai người, biểu đạt đầy kỳ vọng.
"Mong các cậu nhất định phải mang nhóm nhà khoa học đó về! Tất cả đều nhờ vào nhóm các cậu!"
"Nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh"
Ngô Khánh Phong và nhóm La Vân Hải đồng loạt chào một cái, thần sắc nghiêm nghị. Sau đó tất cả mọi người trật tự chỉnh tề, nối đuôi nhau lần lượt thả người nhảy lên xe tải.
Nhưng không có ai chú ý đến trong hành lý của bọn họ lại nhiều hơn một con dao găm sắc bén.
-- "chị Tiêu Nghiên, em sẽ đến tìm chị!"
***
Tin tức đội cứu tiện của Thủ Đô đã xuất phát thông qua trạm truyền tin truyền vào lỗ tai của nhóm Nhiếp Tiêu.
Đối với việc này, mọi người cũng không dám dông dài nữa, rất nhanh đã quyết định xong danh sách và con đường của hành động cứu viện này.
Số người không nhiều bằng căn cứ Thủ Đô, nhưng sức chiến đấu lại không kém một chút nào. Có thể nói là tập trung hết tất cả sức chiến đấu lại đây.
Ngoại trừ hai anh em Võ Văn kỳ và nhóm người lưu đại Sơn ở lại phụ trách canh gác và bảo vệ căn cứ, nhóm Nhiếp Tiêu và Khương Thù Đều phải đến Hải Thành cứu viện.
Đoạn Ôn Du vốn cũng muốn ở lại căn cứ quản lý công việc hàng ngày, nhưng con đường cứu viện phải đi qua biển rộng, dị năng thiên phú của hắn là hệ thủy sẽ có tác dụng lớn, cho nên chỉ có thể cùng mọi người hành động.
"Các cậu yên tâm đi, căn cứ có chúng tôi ở đây, dù thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện!" Võ Văn Kỳ bật cười, vỗ bả vai Đoạn Ôn Du nói: "Các cậu chỉ cần tranh thủ về sớm là được."
Võ Văn Vũ ở bên cạnh cũng phụ họa, gật đầu như gà mổ thóc, vỗ ngực đảm bảo: "Lồng phòng ngự của em không phải chỉ là cái nắp! Lại nói trong căn cứ còn nhiều dị năng giả như vậy, nhóm Na Na Khang Khang tuy còn nhỏ nhưng cũng rất lợi hại! Còn có hai cây thực vật mà Ngũ Nhất thả trong căn cứ, tang thi gần như không thể đến gần."
Viên lão hiệu trưởng cũng nhìn về phía Đoạn Ôn Du, ông đã quản lý nghiêm chỉnh cả một trường đại học, hiện giờ cũng vô cùng tự tin. "có tôi ở đây, trật tự trong căn cứ cũng sẽ không xảy ra rối loạn, chỉ cần các cậu bình an trở về là được."
Đoạn Ôn Du nghe lão hiệu trưởng nói, cũng coi như an tâm. Có nhiều lúc tang thi không đáng sợ, mà sợ là có mấy người thừa dịp bọn họ không có mặt lại nảy sinh tâm tư không an phận.
Bạch Mân cũng ở trong đội ngũ cứu viện, hắn là anh ruột của Bạch Việt, sẽ không có ai loại tên hắn ra khỏi danh sách. Mà Nhiếp Tiêu và Khương Thù chắc chắn cũng sẽ không để cho một người không rõ thân phận ở lại trong căn cứ.
Đối với việc này, đáy lòng Bạch Mân vừa vui mừng vừa tiếc hận. Tiếc hận không thể ra tay đối với những người sống sót trong căn cứ, còn vui mừng...
*
Thương lượng xong danh sách người hành động và lộ tuyến, màng đêm rất nhanh đã buông xuống, tối nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai sẽ gặp tức khởi hành.
Ở bên nhau từ khi tận tận thế bắt đầu đến nay, thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu phải chia nhau ra, trong lòng ai cũng đều có chút không muốn và lo lắng.
Hiện tại tận thế không thể so với lúc trước, không phải chỉ cần ngồi xe mấy tiếng là có thể gặp nhau dù cách xa ngàn dặm. Con đường đến Hải Thành cần vượt qua biển rộng, nguy hiểm trong đó có thể thấy được.
Bởi vậy, những người ở lại căn cứ tối nay quyết định làm một bữa tiệc phong phú, xem như là tiệc đưa tiễn nhóm Nhiếp Tiêu.
Sau một bữa cơm náo nhiệt, không khí rốt cuộc yên tĩnh trở lại. Mọi người ai nấy trở về phòng mình, chuẩn bị đi ngủ. Trong đó có vài con mèo nhỏ lặng lẽ ra khỏi phòng, muốn cùng người trong lòng nói chuyện riêng.
Tiêu Nghiên nghe có tiếng người gõ cửa, còn tưởng rằng là Võ Văn Vũ trở lại, không chút suy nghĩ mở cửa ra. Sau đó nhìn thấy Võ Văn Kỳ gương mặt đỏ bừng, chỉ thấy đối phương cộc lốc mà tìm một cái cớ sứt sẹo.
"Anh tới tìm tiểu Vũ." Võ Văn Kỳ ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Tiêu Nghiên nhìn bộ dạng này của Võ Văn Kỳ, nhất thời mỉm cười trả lời: "Tiểu Vũ ăn cơm xong vẫn chưa trở lại, em cũng không biết nó đi đâu, anh còn chuyện gì không?"
Võ Văn Kỳ đứng ngoài cửa, nhất thời không biết phải làm sao, như là bị nhìn thấu tâm tư, mặt đỏ bừng, tay chân đều không biết đặt ở đâu cho phải.
Tiêu Nghiên nhìn Võ Văn Kỳ như vậy, cố ý làm như chuẩn bị đóng cửa. "Nếu không có chuyện gì, em đóng cửa nha?"
"Chờ chút!" Võ Văn Kỳ lập tức quýnh lên, nhanh tay lẹ mắt mà kéo cửa lại, sau đó nhìn thấy Tiêu Nghiên xinh đẹp mỉm cười, tinh thần đột nhiên rung động.
"Nếu không nói gì em đóng cửa thật đó!"
"Chờ em trở về, anh có một thứ muốn cho em xem." Võ Văn Kỳ lắp bắp nói, lời thoại ban đầu chuẩn bị kỹ lưỡng đã quên gần hết, mặt cũng càng thêm đỏ.
"Em phải nhanh chóng trở về."
Tiêu Nghiên nghe Võ Văn Kỳ khô khan nói, trên mặt cũng nhốm lên một màu đỏ thẫm.
"Được."
Mà lúc này dưới lầu, Võ Văn Vũ và Tạ Quân cũng một trước một sau mà từ bên ngoài biệt thự chậm rãi đi tới, trên mặt hai người đều ửng đỏ mất tự nhiên, ai cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Thấy Võ Văn Vũ sắp lên lầu về phòng, Tạ Quân tay nhanh hơn não không chút suy nghĩ kéo tay cô lại, sau đó lại như bị bỏng mà vội vàng buông ra.
Hình ảnh hường phấn này tỏ rõ quan hệ của hai người, không ai hay biết bọn họ làm sao lại dính lại với nhau.
Võ Văn Vũ đứng trên bậc thang, mặt đỏ bừng, gần như lấy hết dũng khí to lớn trong đời hôn một cái bẹp trên mặt Tạ Quân.
"Anh phải nhanh chóng trở về!"
"Em đi ngủ! Ngủ ngon!"
Võ Văn Vũ nói xong thì lập tức chạy như bay mà trốn lên lầu, để lại một mình Tạ Quân đứng tại chỗ cười ngu.
Võ Văn Vũ chạy lên lầu, sau đó nhìn thấy anh trai nhà mình đứng trước cửa phòng, ánh mắt tựa hồ đã nhìn thấy tất cả cảnh tượng vừa xảy ra dưới lầu. Bộ dạng hung thần ác sát, như muốn ăn sống Tạ Quân.
Rạng mây đỏ trên mặt Võ Văn Vũ vẫn chưa tan, sợ đến ngốc luôn tại chỗ.
Trong lòng bay lên bốn chữ "Lão Tạ xong đời!"
Tiêu Nghiên lúc này đang ôm eo Võ Văn Kỳ, phòng ngừa đối phương trực tiếp nổi khùng, liếc mắt ra hiệu cho Võ Văn Vũ nhanh chóng vào phòng.
Tạ Quân đang cười ngây ngô dưới lầu lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, phát hiện Võ Văn Kỳ khí thế hung hăng xông đến, lập tức giật mình sợ hãi, chạy về phía phòng mình.
Sau đó âm thanh náo loạn vang dội khắp căn biệt thự.
"Họ Tạ, ông đây không để yên cho cậu! ! !"
"A a Đại Sơn cứu tôi với! ! ! Anh, anh bình tĩnh!"
"Ai là anh của cậu! ! !"
Võ Văn Vũ lúc này đã trốn vào phòng, nhìn Tiêu Nghiên đang cười híp mắt đi tới, trong lòng cũng có chút chột dạ.
"Cưng với Tạ Quân bắt đầu từ khi nào?" Tiêu Nghiên cười hỏi. "Không hề hay biết nha."
Võ Văn Vũ hơi xấu hổ, đỏ mặt nhìn Tiêu Nghiên, hỏi ngược lại. "Chị, chị đừng hỏi em, vừa nãy chị với anh em ở ngoài cửa nói gì vậy? Cái miệng hồ lô của anh em có phải đã không chịu nổi mà thổ lộ với chị rồi hả?"
"Có đúng hông? Chị dâu!"
Tiêu Nghiên lập tức đỏ mặt, "Con nít đừng có đoán mò, mau ngủ đi."
Võ Văn Vũ không vui mà bĩu môi.
Chậc, cặp vợ chồng đáng lo này.
*
Bé chuột và Nhiếp Tiêu Đang ở trong phòng chuẩn bị ngủ, nghe tiếng động ngoài cửa, Bé chuột nhất thời có chút bồn chồn muốn ra ngoài xem xem.
"Chít!"
Ba ba, Văn Kỳ Kỳ muốn giết tiểu Quân Quân kìa! Chúng ta đi cứu người đi!"
Nhiếp Tiêu trực tiếp lấy bàn tay che lại Cơ thể nho nhỏ đầy thịt của nhóc con, vỗ về nói: "Không có gì, Tạ Quân không chết được, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi càng làm phiền phức hơn."
"Chít?"
... Vậy sao? Nhưng mà ba ba, tại sao Văn Kỳ Kỳ lại tức giận như vậy ạ?
Nhiếp Tiêu xoa xoa cục lông, nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Cục cưng còn nhỏ nên không hiểu, chờ cục cưng lớn lên sẽ biết. Ngoan, nhắm mắt ngủ đi."
"Chít!"
Lúc trước ba nói bảo bảo đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa!
Nhiếp Tiêu: "..."
Nhiếp Tiêu tự vác đá đập chân mình, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ quyết tâm không hỏi rõ ràng sẽ không bỏ qua của bé chuột, cảm thấy đêm nay nhất định sẽ là một đêm không thể ngủ ngon.
Nhiếp Tiêu chỉ có thể ngồi dậy, thuận tiện tiến hành một buổi giáo dục trưởng thành. Lời ít mà ý nhiều nói rõ một ít chuyện tình cảm phức tạp của con người, cùng với vấn đề tranh cãi giữa anh vợ và em rể.
Nghe xong, bé chuột phảng phất bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngồi ở trên gối, móng vuốt nhỏ này nắm thành nắm đấm đấm vào móng vuốt nhỏ kia, đáng yêu đến chết người không đền mạng.
"Chít!" Cho nên Văn Kỳ Kỳ đang tức giận vì tiểu Quân Quân lừa gạt bắt mất tiểu Vũ! Quao, tiểu Quân Quân vậy mà đã đến với tiểu Vũ rồi sao!
Xem như cậu đã hiểu một chút, điều này làm Nhiếp Tiêu hài lòng gật đầu. "Đúng, cho nên sau này cục cưng biến thành người không thể làm ra hành động quá thân mật với ba, có nhiều việc chỉ có thể làm với bạn đời, nếu không mọi người nhìn thấy sẽ hiểu lầm."
"Biết không?"
Bé chuột nghe luận điệu cũ rích được nhai đi nhai lại có hơi không vui, che lỗ tai nhỏ sắp mọc kén của mình lại, sau đó dụi đầu vào tay Nhiếp Tiêu, chỉ lú ra cái mông tròn vo ở ngoài.
"Chít!"
Không nghe không nghe, vương bát đọc kinh*, bảo bảo vẫn chỉ bé chuột ba tuổi thôi.
(Vương bát là con rùa)
Nhiếp Tiêu: "......"
Nhiếp Tiêu nhìn chằm chằm cục lông nhỏ vô lại đang chui vào lòng bàn tay hắn chơi đùa, yên lặng vài giây, cuối cùng chỉ có thể tang thương mà thở dài.
Aiz, con đường giáo dục, trọng trách thì nặng mà đường thì xa.
Cuối cùng, cuộc trò chuyện bị bé chuột chơi xấu lừa gạt, sau hai tiếng kêu thảm thiết của Tạ Quân, bầu trời đêm hoàn toàn yên tĩnh lại.
Nhưng sau khi Nhiếp Tiêu chìm vào mộng đẹp, bé chuột đang làm ổ trên gối đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen láy nho nhỏ nương theo ánh trăng ngắm nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm nghị của Nhiếp Tiêu, hai móng vuốt nhỏ do dự xoắn xuýt vào nhau.
... Vậy bảo bảo có phải cũng có thể yêu đương với ba ba ha!
Vậy thì mọi người sẽ không hiểu lầm nữa!
Tác giả có lời muốn nói: kế hoạch thông bé chuột login.
(thông ở đây là thông suốt, giúp bé chuột hiểu rõ lòng mình nha mấy bạnggggg =))))) )
_________
Không nghe không nghe
Vương bát tụng kinh
.
Bu ting bu ting
Wangba niangjing
Như câu thơ vậy thôi, có ai nghe cụ rùa tụng kinh chưa?
Đây là anh Quân và anh Sơn
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
Giải thích lại lần nữa vạn cân chùy và khai sơn phủ là búa vạn cân và rìu mở núi, vì mình thấy Hán Việt hay hơn nên giữ nguyên nhé ️