Chương 7: Ngũ Nhất tức giận cực kỳ đáng sợ.
Thiếu niên như một hoàng tử nhỏ, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, để chân trần đứng giữa giường lớn, từ trên cao nhìn xuống một đám khách không mời mà đến, cảnh giác đối với nhóm người lạ mặt đột nhập phi pháp như một con nhím xù lông.
"Các người là ai, mau cút ra khỏi nhà tôi! ! !"
Tiểu Ngũ Nhất phô trương thanh thế mà đuổi người, trên thực tế đã căng thẳng xiết chặt nắm đấm, sắc mặt trắng bệch. Cậu không ngờ những người này lại có thể xông vào phòng, Nhiếp Tiêu vẫn còn chưa về tới.
Cậu chỉ là một bé chuột hamster, thật sự chịu không nổi nha QAQ.
Tạ Quân nghe lời này, từ trong sự kinh diễm phục hồi tinh thần lại, vội vã giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi đến cứu cậu, là người tốt! ! !"
"Nói dối! !"
Người xấu đều nói mình là người tốt. Tiểu Ngũ Nhất căn bản không thèm tin lời nói nhãm. Mũi nhạy bén ngửi được mùi máu tanh tưỡi, lập tức liếc mắt ra ngoài cửa thoáng nhìn, nhất thời đồng tử co rút, sắc mặt khó coi.
Cái đầu tàn tạ nằm trên đất là của dì quét dọn vệ sinh.
"Các người đều đã giết người! Còn nói là người tốt! ?"
Nhóm người Tạ Quân nhìn thiếu niên xinh đẹp không rõ tình hình, định mở miệng giải thích, nhưng bọn họ còn chưa kịp lên tiếng, thiếu niên đã lùi về sau từ tầng kép của ngăn kéo trong tủ đầu giường rút ra một khẩu súng, lên đạn.
Nòng súng nhắm ngay vào bọn họ.
Tạ Quân khẽ nuốt nước miếng, hắn tuy rằng nghi ngờ đấy chỉ là súng dồ chơi, nhưng tận thế ập xuống rồi, còn có chuyện gì không thể xảy ra.
"Tiểu thiếu gia, cậu để cái thứ trong tay cậu xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện được không?" Tạ Quân cười khan giơ tay lên nói.
Tên đàn em bên cạnh chưa từng thấy lão đại của mình phải ăn nói khép nép như thế, lập tức tức giận bước lên hai bước: "Chúng tôi có lòng tốt cứu cậu, nghe không hiểu tiếng người sao? Lão đại, chúng ta đừng cùng nó phí lời, lấy đồ chơi ra định hù ai vậy... "
Tên đàn em tiếng lên muốn kéo Ngũ Nhất xuống giường, nhưng chân chưa bước tới nơi đã nghe một tiếng "đoàng" thật lớn, trực tiếp chứng minh đây là đồ thật hay chỉ là hù dọa.
Tất cả mọi người đều mơ hồ.
Nhìn lỗ đạn cháy đen bốc khói bên chân, tên đàn em vừa nãy sợ đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài, hai chân mềm nhũn thiếu điều quỳ xuống đất.
Nhóm người Tạ Quân sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh.
Thời đại này muốn làm người tốt thật quá khó khăn QAQ.
"Các người không được nhúc
nhích!"
Tiểu Ngũ Nhất mím chặt môi, không dám thả lỏng giơ súng, ra lệnh: "Bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay ôm đầu!" (cosplay cảnh sát rất đạt nhá con )
Đám người Tạ Quân lập tức làm theo, không dám có một chút phản kháng, nào rìu nào búa nào dùi, bị ném loảng xoảng xuống đất. Đừng đùa, bọn họ là người trần mắt thịt làm sao có thể so tốc độ với kẹo đồng của người ta.
Mặc dù đầu hàng rất quyết đoán, ở trong lòng lại lệ rơi đầy mặt. Đúng là cứu phải một tiểu tổ tông nhà ông to bà lớn, động một chút là móc súng!
Dưới luật pháp quản lý nghiêm ngặc của Hoa quốc như vậy, thật sự vẫn là bần cùng hạn chế sự tưởng tượng của bọn họ.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn "băng đảng tội phạm" từ bỏ giãy dụa, trong lòng âm thầm lau mồ hôi, không dám thả lỏng tiếp tục giơ súng, lấy dũng khí nhảy xuống giường.
Tạ Quân thấy pha hành động nảy lửa này, mí mắt giật một cái, không nhịn được nhỏ nhẹ nói: "Anh bạn nhỏ, bỏ súng xuống nói chuyện được không, coi chừng cướp cò."
Tiểu Ngũ Nhất cảnh giác trừng Tạ Quân, sau đó lại từ trong ngắn kéo của Nhiếp Tiêu lấy ra mấy cái băng đạn. Tạ Quân thấy thế lập tức câm miệng.
"Lui ra ngoài hết đi." Ngũ Nhất muốn đi ra ngoài xem xét, liền lùa đám người lui về phía sau.
Nhưng lúc này Tạ Quân liền lên tiếng.
"Ừm...Cậu mang giày vào trước đi." Tạ Quân lại không kiềm chế được nhắc nhở, chỉ nhìn Ngũ Nhất để chân trần thôi đã muốn lạnh thay cậu rồi.
Lưu Đại Sơn cùng với một đám đàn em: "..."
Lần đầu phát hiện Tạ Quân/Tạ lão đại gà mẹ như vậy.
Tiểu Ngũ Nhất cảm thấy khí thế của mình bị Tạ Quân làm mẻ mất một cục, nhất thời trừng mắt thẳng lưng căng gương mặt nhỏ xỏ chân vào dép lê hơi rộng của Nhiếp Tiêu.
"Đi, lùi về sau."
Tiểu Ngũ Nhất ngoài miệng lạnh lùng ra lệnh. Từ xa nhìn lại, hình ảnh một tiểu bạch thỏ uy hiếp một đám đàn ông thân hình cường tráng liên tục lùi về sau, cũng rất có khí thế.
Ra khỏi phòng ngủ, Ngũ Nhất liền thấy hai bên hành lang rải rác các đoạn tay chân. Hình ảnh thê thảm kích thích thị giác, mùi máu tanh hôi càng làm dạ dày nhộn nhạo, sắc mặt tái nhợt.
Từ cầu thang nhìn xuống, hầu như đâu đâu cũng có sọ đầu bị đập vỡ, mùi hôi thối từ các phần thi thể bốc lên, toàn bộ người giúp việc không có ai may mắn thoát khỏi.
Dù ngày xưa Ngũ Nhất có theo Nhiếp Tiêu đi làm nhiệm vụ cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu tanh tàn nhẫn như thế, quả thật y như địa ngục trần gian.
Cậu không ngờ tới ngủ một giấc tỉnh dậy, cả thế giới đều thay đổi.
Nhìn thiếu niên bị hình ảnh trước mắt làm sợ hãi, lại kiên cường chống đỡ, trong lòng nhóm người Tạ Quân đều không nỡ.
Nhưng mà, bây giờ là tận thế.
Ba ngày ngắn ngủi, chuyện càng đáng sợ, càng khốc liệt hơn bọn họ cũng đã gặp qua.
"Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Tiểu Ngũ Nhất quật cường mím môi nhìn về phía đám người Tạ Quân, giấu đi tất cả sợ hãi. Từ các dấu vết lưu lại trước mắt đủ để cậu biết không phải do nhóm người này làm ra.
Thấy cậu cuối cùng cũng để súng xuống, nhóm người Tạ Quân rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Quân bắt đầu trước, không giấu diếm kể lại tình hình xảy ra trong ba ngày tận thế bắt đầu. Để cho thiếu niên đang không biết chuyện gì xảy ra có thể hiểu rõ thời thế hiện tại.
"Cậu nên cảm ơn cái cửa phòng trâu bò kia, nếu không nhờ nó thì trong lúc cậu hôn mê, tang thi đã xông vào gặm sạch cậu."
Tạ Quân nhẫn nhịn không được than thở, nghĩ lại cảm thấy may mắn thay Ngũ Nhất. Khoảng thời gian sao băng rơi xuống làm cho hầu hết mọi người lâm vào hôn mê, không biết có bao nhiêu người trong lúc mê man bị tang thi cắn chết, một cơ hội phản kháng cũng không có.
Tiểu Ngũ Nhất nghe Tạ Quân giải thích xong, từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, đỏ mắt khổ sở mà khịt khịt mũi: "Cửa là do ba tôi khóa từ bên ngoài, khẩu lệnh khóa chỉ có ba tôi kích hoạt được. Tôi đang ngủ không biết gì cả, ba ba nói ra ngoài làm nhiệm vụ rất nhanh sẽ về, vậy mà đã qua ba ngày rồi."
Ngũ Nhất nhớ lại tiếng cửa khóa "cạch" trước lúc hôn mê, nguyên lai từ lúc đó Nhiếp Tiêu đã biết trước có nguy hiểm.
Mọi người nghe xong đều yên lặng.
Mấy người Tạ Quân chưa kịp nói lời an ủi, chỉ thấy thiếu niên đứng bật dậy cầm lấy điện thoại bàn liên tục gọi vào số của Nhiếp Tiêu, nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể kết nối.
Tình cảnh trong nhất thời trầm xuống, Tạ Quân không đành lòng mà mở miệng nói: "Đừng tốn sức nữa, ngay ngày đầu tiên tận thế tới mạng lưới thông tin đều tê liệt, không lâu sau đó đến điện cũng cúp."
"Bây giờ mọi người có thể tự bảo vệ mình là tốt lắm rồi, ba của cậu...chắc cũng dữ nhiều lành ít."
"Ông im đi! Ba tôi sẽ không chết! "
Tiểu Ngũ Nhất kích động trừng Tạ Quân, viền mắt ửng đỏ, lại đầy mặt quật cường, không cho cãi lại nói: "Ba ba tôi và các chú đồng đội đều là người lợi hại nhất trên đời, ba ba nói ba chỉ đi làm nhiệm vụ một tuần sẽ về, chắc chắn sẽ không chết!"
Nói xong tiểu Ngũ Nhất liền bỏ lại đám người, một mình chạy lên phòng ngủ trên lầu.
Mấy người Tạ Quân nhìn tấm lưng kia đều lâm vào trầm mặc.
Nhưng lúc này, một đám tang bên ngoài biệt thự vì nghe thấy tiếng súng mà kéo nhau lại đây, đập rầm rầm vào cửa chính lẫn cửa sổ.
Tạ Quân không biết kính chống đạn trên cửa sổ có thể cầm cự được bao lâu, ra lệnh cho hai tên đàn em: "Hai cậu lên lầu kêu cậu ấy xuống, chúng ta tìm cách xông ra ngoài."
"Dạ!"
Nói xong Tạ Quân và Lưu Đại Sơn liền hơi suy nghĩ, dùi cui và rìu sắt vốn bị bọn ném ở trên lầu đột nhiên xuất hiện trên tay bọn họ. Đối với một màn thần kỳ như thế, đám đàn em biểu thị nhìn mãi thành quen rồi.
Trong phòng ngủ, Ngũ Nhất nhanh chóng thay quần áo, cậu hoàn toàn không tin Nhiếp Tiêu đã chết, mà hiện tại cậu quyết định tự mình đi tìm ba ba.
Coi như... Nếu nhỡ không may thì ít ra... Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được vỗ vỗ mặt mình, xoa xoa viền mắt hơi đỏ lên, lắc đầu quăng ý nghĩ không may ra ngoài, "xùy xùy, mới không cần xác đâu! Ba ba nhất định còn sống. "
Tiểu Ngũ Nhất cởi bộ quần áo lúc nãy tùy tiện mặc lên, thay ra một bộ khác đàng hoàng. Chân xỏ đôi giày da kiểu quân đội của Nhiếp Tiêu, tuy số hơi lớn nhưng chỉ cần cột chặt dây giày thì không đên nổi bị tuột.
Đầu tiên là thay quần áo, kế tiếp Ngũ Nhất liếc mắt vào các vật dụng bài trí trong phòng, cậu bắt đầu thu các món đồ mình muốn mang theo vào không gian, nhưng thu được một nữa mới nhận ra mình không nỡ bỏ lại bất cứ vật gì.
Toàn bộ căn nhà đều là kỷ niệm của cậu và Nhiếp Tiêu.
Nghĩ như thế, Ngũ Nhất đột nhiên lóe lên ý tưởng, xoay người định xuống lầu thì đụng phải 2 tên đàn em vừa chạy lên.
Bọn họ nhìn tiếu niên đã chải chuốt gọn gàng, điều chỉnh lại tâm lý thì hơi ngạc nhiên. Sau đó bừng tỉnh kể lại tình huống dưới lầu, vội vàng nhặt lại vũ khí dưới đất, tiện tay nhét cho Ngũ Nhất một cây xẻng.
"Chúng ta đã bị tang thi bao vây, chuẩn bị xông ra ngoài. Nhớ đập bể đầu bọn nó, cẩn thận bị nó cào trúng sẽ biến thành tang thi!"
Ngũ Nhất ngạc nhiên nhìn cây xà beng bị nhét vào tay, theo hai người họ xuống lầu. Đám người Tạ Quân đang ngồi xổm trước cửa sổ, đề phòng tang thi có thể phá của mà vào, vừa tìm cách đột phá vòng vây xông ra ngoài.
Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được nhìn xung quanh, xác tang thi rơi vãi trong nhà, thêm một đám liều mạng đập rầm rầm lên cửa sổ, bàn tay dính đầy máu in lên trên cửa kính trong suốt, thành công đốt lên một ngọn lửa phẫn nộ trong lòng.
Bé chuột rất tức giận!
"Không được làm bẩn nhà của tôi! ! !"
Sau đó tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn tiểu thiếu niên đại phát thần uy.
Vốn còn định sẽ bảo vệ cậu bé này, nhưng không ngờ bên trong vẻ ngoài trắng nõn yếu ớt ấy lại là một linh hồn hung tàn táo bạo!
[ che ngực hù chết tráng hán. jpg]