[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 10

Yên Vũ thật ra không phải người tốt lành gì, nếu ngẫu nhiên nhìn thấy một người bị bắt nạt, chưa chắc cô đã ra tay cứu giúp. Bởi vì cô chỉ làm những việc có thể đem lại lợi ích cho mình, không thích mua bán lỗ vốn. Cho nên khoảnh khắc khi nhìn thấy thanh niên đạp lên người của bà lão, tuy trong lòng cũng khó chịu, nhưng cô lại không ngăn cản. Bà ấy đã là đèn sắp cạn dầu, cho dù không bị đánh chết thì cũng sẽ ra đi vì đói. Ở thế giới tràn ngập nguy cơ này mà mang theo một người già yếu như vậy, thứ lỗi, cô không thể làm được. Có điều, đứa trẻ kia lại rất hợp ý cô.

Nhìn khoảng cách của hai người ngày càng gần, tên thanh niên cười nói:

“Em gái, có muốn đi theo lão đại của bọn này hay không? Lão đại là một dị năng giả rất mạnh, nếu đồng ý thì từ nay về sau không cần lo lắng vấn đề ăn uống và an toàn của bản thân nữa.”

Đứa trẻ nằm trên mặt đất vẫn còn đang ôm siết thi thể của bà ngoại mình, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn người mới xuất hiện. Mà xung quanh cũng có nhiều người thầm than trong lòng, lại có một cô gái sắp bị dụ dỗ rồi.

Nghe thanh niên trước mắt đưa ra điều kiện hấp dẫn, Yên Vũ thoáng cười:

“À, vậy sao? Không biết lão đại là dị năng giả cấp mấy?”

“Ha ha, hiện tại tuy chỉ là dị năng giả cấp một trung cấp, nhưng thực lực của lão đại không thể xem thường được đâu!”

Cấp một trung cấp? Vậy mà cũng dám làm càn sao? Yên Vũ hơi nghiêng người về phía trước một chút, đưa mặt đến gần thanh niên kia, ánh mắt cong lên, bộ ngực nở nang dưới lớp áo sơ mi ẩn hiện làm cho ánh mắt của kẻ đối diện nhất thời sáng lên.

Còn chưa kịp cảm thán, một tiếng xé gió vang lên bên tai, thanh niên gầy gò đột nhiên biến sắc, phần eo bị vật nặng đập trúng khiến thân thể bay thẳng vào lớp cửa kính của siêu thị mini. Rầm. Máu tươi theo khóe miệng của hắn trào ra ngoài, tay chân xụi lơ nằm dưới đất không động đậy được.

Yên Vũ thu chân trái thon dài đang dừng giữa không trung lại, bình tĩnh quan sát vẻ mặt xám ngắt của thanh niên kia. Nghe tiếng động bên ngoài, người được gọi là lão đại cuối cùng cũng đi ra. Đầu tiên là nhìn thuộc hạ bị đánh hộc máu dưới chân, sau đó thích thú cười ra tiếng:

“Ha ha, phụ nữ càng đẹp càng độc không sai mà. Em gái, sao lại động tay động chân với người của anh đây vậy?”

Người trung niên này cũng đã ba mươi tuổi có hơn, vậy mà mở miệng xưng anh - em với Yên Vũ mới mười tám tuổi, thật sự có chút ghê tởm.

“Do người của ông chú quá đà trước.” Nhờ vào ánh sáng từ đèn pin xung quanh, Yên Vũ có thể thấy khuôn mặt bé nhỏ bị đánh đến thâm tím của đứa trẻ, tùy tiện trả lời.

Người trung niên hơi nhăn mày, lúc đầu nói lời khách sáo chỉ để thăm dò động cơ của cô gái này, nhưng hiện tại bị phớt lờ như vậy thì không vui bước tới trước. Dị năng quanh người nhanh chóng dao động, dưới chân không ngờ bị hắn đạp ra một vài vết nứt nho nhỏ. Đám đông sợ hãi che miệng, Yên Vũ lùi sang bên cạnh mấy bước, tránh cho lúc đánh nhau đụng đến người vô tội:

“Sao thế? Muốn đánh nhau à?”

Nghe cô nói, người trung niên hừ lạnh: “Có thể dễ dàng đánh thọng thương người khác như vậy, ắt hẳn em gái cũng là dị năng giả? Nhưng mà anh khuyên một câu, vẫn nên tự lượng sức mình thì hơn!”

Nắm tay siết lại, người trung niên lao về phía cô gái, dị năng hệ thổ theo đó cũng tán ra xung quanh. Dưới chân Yên Vũ rung lên dữ dội, cô vội bật người lui về sau, ngay khoảnh khắc vừa rời khỏi, một đám cột đá nhọn hoắt đội vỡ lớp nhựa đường bắn mạnh lên tại chỗ cô vừa đứng, bụi đất nhất thời bao phủ xung quanh.

“Phản xạ không kém nhỉ? Ha ha!”

Người nọ cười to, thân thể nhanh chóng nhích tới gần Yên Vũ, nắm tay mạnh mẽ đấm tới không chút khoan nhượng. Cho dù người phụ nữ này xinh đẹp thì sao? Ông đây không thiếu đàn bà để chơi đùa!

Yên Vũ cũng siết chặt nắm tay, dưới chân đạp mạnh xuống đất, hung mãnh lấy cứng đối cứng. Trời sinh phụ nữ là phái yếu, tay chân mềm mại không có sức lực, nhưng dưới tác dụng của thứ thuốc kia, Yên Vũ thật muốn xem mình có thể đánh lui người này không?

Thấy người đối diện không có ý tránh né, trên nắm tay trung niên nhân hiện lên màu vàng nhạt, hiển nhiên là dị năng hệ thổ hóa thành một lớp đất cứng bao bọc da thịt của hắn lại. Đồng dạng trên người Yên Vũ cũng hiện ra lớp lửa đỏ khiến cho ánh mắt của hắn nheo lại, thoáng giật mình, nhưng mà lúc này hai bên đã sắp va chạm, không cho phép hắn lùi bước nữa!

Mọi người mở to mắt nhìn một màn này, không khỏi lo lắng và thương tiếc cho cô gái. Theo họ nghĩ, cho dù có là dị năng giả thì phụ nữ thủy chung vẫn thua kém đàn ông! Mà đứa trẻ đứng ở đó lại có lòng tin vô cùng to lớn, nhất định chị ấy sẽ thắng! Làm ơn! Hãy thắng đi!

Một tiếng va chạm mạnh vang lên, hai nắm tay khựng lại trong một chốc rồi bắn mạnh ra, thân thể Yên Vũ lảo đảo lui về sau ba bước, mà trung niên kia thì đặt mông ngã mạnh xuống đất, cánh tay tê rần gần như mất cảm giác. Không cho hắn có cơ hội xuất thủ lần thứ hai, Yên Vũ bước nhanh tới, dị năng hệ hỏa mạnh mẽ tuôn ra trên nắm tay, giống như một cái máy phun lửa thổi phù phù tới khuôn mặt sợ hãi của hắn ta, lạnh giọng nói:

“Chết đi!”

Cô rất hài lòng với sức lực của thân thể mình, vậy mà có thể thắng được dị năng hệ thổ nổi tiếng là cứng rắn! Nhiệt độ xung quanh thoáng chốc tăng lên gấp đôi, ánh lửa soi sáng cả một góc đường, bị vây trong hiểm cảnh, người trung niên chợt hét to một tiếng, hai tay chạm vào mặt đất kéo mạnh lên. Trước mặt hắn, một bức tường đất dày hơn hai mươi xen-ti-met bắn nhanh lên, đem thế công của Yên Vũ chặn bên ngoài.

Đã sớm dự liệu trước việc này, tay trái Yên Vũ nắm lại, hung hăng nện lên bức tường kia. Răng rắc một tiếng, bức tường đất kia cư nhiên bị đục thủng, tay phải cô đẩy mạnh tới trước xuyên qua lỗ thủng, nhiệt độ nóng rực táp vào trên thân thể của trung niên kia.

“Chết tiệt! Aaaa...!”

Trung niên nhân lăn một vòng né sang bên cạnh, nhưng vẫn bị dị năng của Yên Vũ vuốt qua nửa khuôn mặt, da thịt trên đó thoáng chốc nhăn nheo hết cả lại, mắt trái cháy đen không thể nhìn rõ được phương hướng. Hắn ôm mặt lăn lộn trên đất, miệng không ngừng kêu gào, bức tường từ dị năng hình thành cũng từ từ tan rã.

Hắn nén đau đớn bò dậy, dùng một tay che mặt, liếc mắt thấy bên cạnh có người liền đưa tay chụp lấy, đẩy mạnh về phía Yên Vũ rồi nhân cơ hội này bỏ chạy. Con đàn bà biến thái này!

Yên Vũ đưa tay đỡ người vừa bị kéo tới, cũng không đuổi theo, mà là nhìn chằm chằm vào bóng lưng chật vật của hắn ta.

Giơ ngón trỏ lên, Yên Vũ tập trung năng lượng tại đầu ngón tay, lửa đỏ cuộn tròn rồi xoay vòng thành một đầu đạn nhỏ. Tiếng nổ tạch tạch từ trên đó truyền ra bên ngoài khiến người xung quanh nghe được mà toát mồ hôi.

“Đừng hòng chạy thoát!”

Cô cười lạnh, ngón tay bắn ra, ánh sáng màu đỏ bay vụt theo sau người trung niên kia, trong chớp mắt đã đuổi kịp, đâm xuyên qua lưng trái của hắn. Cơ thể hơi cứng lại, người đàn ông giật mình nhìn xuống ngực của mình. Nơi đó, một lỗ hổng nhỏ cỡ ngón tay đang chậm rãi bốc lên khói đen, trái tim bị bắn thủng, máu thịt bên trong hơn một nửa đều hóa thành tro. Ánh mắt hắn dần dần mất đi tiêu cự, ngã mạnh xuống đất. 
Bình Luận (0)
Comment