[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 17

Yên Vũ cảm thấy mình chưa bao giờ xui xẻo như thế này, cô liên tục kêu gọi hệ thống trong đầu nhưng đáp trả cô chỉ có tiếng gió vun vút bên tai mà thôi.

"Con ả này trông mảnh khảnh mà nặng quá! Mày giúp tao một chút!"

Tên nam nhân đang vác cô rốt cuộc không chịu nổi mà dừng lại, thở hồng hộc nói với đồng bạn. Lời này vừa nói ra đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới lòng tự trọng của phụ nữ! Nặng cái quái gì! Cơ thể hiện tại của cô rất ốm yếu có được không!

Yên Vũ dù tính tình cứng rắn nhưng nội tâm vẫn là phụ nữ, làm sao chịu được việc người khác nói mình nặng chứ?

Cơ thể cô được thả xuống đất, sau đó lại lần nữa bị xốc lên trên vai, lần này vẫn phải cắm đầu hướng xuống, máu cơ bản đều dồn hết lên trên mặt, vô cùng khó chịu.

"Hệ thống kia, ngươi còn không mau ra đây! Nếu để thân thể này xảy ra chuyện, về sau ngươi cũng đừng hòng thăng cấp nữa! Ta sẽ tự sát!"


Yên Vũ nhắm chặt mắt lại, trong đầu điên cuồng hét lên. Rất may là lần này thứ chết tiệt kia rốt cuộc cũng chịu xuất hiện, âm thanh có chút rè rè như nhiễu sóng. Bất quá, lời nó nói ra càng đả kích người.

[Hệ thống... rè rè... đang... lỗi... Ký chủ... tự mình nghĩ cách...]

"..."

Thiên lý ở đâu? Lúc này cô tình nguyện không trọng sinh, cứ như vậy chết trong lúc làm nhiệm vụ có khi còn thống khoái hơn là bị làm nhục ở thế giới này!

Qua một lúc, hai tên nam nhân cuối cùng cũng dừng lại, đem cô quăng lên trên một chiếc giường cũ kĩ. Cô bị ném xuống có hơi choáng váng một chút, nhíu mày thở ra từng hơi nặng nề, thứ thuốc kia rốt cuộc cũng sắp phát tác.

Đèn phòng được bật lên, khuôn mặt của hai nam nhân liền hiện rõ trước mắt cô, mặt mũi bình thường, nhưng ánh mắt không che giấu được nét dâm tà.


Mái tóc đen dài xõa tung trên ga trải giường màu trắng, da thịt nõn nà hiện lên một tầng sắc hồng mê người, khiến cho một tên trong đó gấp gáp nuốt nước miếng:

"Đúng là rất đẹp, hàng này chơi xong có thể trói lại để chơi lâu dài!"

Yên Vũ nghe được những lời thô tục kia, tức giận đến mức cắn chặt môi đỏ. Trong đầu cô không ngừng nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi đây, cầu cứu, hoặc ít nhất là tự sát! Cắn lưỡi sao? Cô không nghĩ đến đường đường là một đặc công xuất sắc lại phải chết nhảm nhí như thế này!

Cánh tay dơ bẩn của nam nhân hướng về phía cô, túm chặt lấy cổ áo ngủ mà hung hăng xé! Âm thanh vải vóc bị kéo rách vang lên trong căn phòng nhỏ, ánh mắt Yên Vũ chợt trở nên lạnh lẽo vô cùng, giống như dã thú bị dồn đến đường cùng sắp cắn loạn.


Nam nhân khẽ rùng mình, vừa mới loáng thoáng nhìn thấy dây áo ngực màu đen thì sống lưng chợt lạnh, vội vàng quay đầu lại. Tên gầy bên cạnh cũng cảm ứng được nguy hiểm, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa.

Ầm.

Cửa lớn trực tiếp bị người đạp ngã, nam nhân tóc nâu đứng thẳng lưng ở nơi đó, hờ hững nhìn bọn họ, sắc mặt bình tĩnh không biểu hiện chút cảm xúc nào.

Ba người trong phòng đều giật mình khi thấy nam nhân này thình lình xuất hiện.

"Ngươi... ngươi là ai?"

Hàn Vệ không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn về phía cổ áo Yên Vũ, tên gầy liền sợ đến mức lập tức buông tay ra. Cô gái trên giường vừa được thả xuống liền nhíu chặt lông mày, sau đó run rẩy cử động đầu ngón tay.

Thuốc vẫn còn tác dụng, nhưng quá trình thăng cấp dường như đã trót lọt, cơ thể Yên Vũ đang bắt đầu hồi sức.
Hàn Vệ bước từng bước đến bên giường, hai nam nhân kia liền vô thức thụt lùi về sau, sắc mặt cực kì khó coi, đương nhiên là bực mình vì chuyện tốt bị người khác can thiệp. Bất quá vừa nhìn đã thấy tên này khó chơi, một cước đạp bay cửa, không phải dị năng giả thì còn có thể là gì? Trâu bò cũng không bằng hắn ta! Bọn họ làm sao dám chọc chứ?

Hàn Vệ cúi đầu nhìn dáng vẻ chật vật của cô gái, khẽ hỏi:

"Sống hay chết?"

Yên Vũ ngẩn ra, sau đó mới ý thức được hắn ta đang hỏi về hai kẻ đã ra tay với cô. Môi anh đào cong lên, khó khăn mở miệng:

"Chết... thật... sạch sẽ."

Đoạn đối thoại này quả thật làm hai người đang đứng trong góc phòng sợ đến mức mặt mày xám ngắt, không nói hai lời liền chạy thẳng về phía cửa.

Hàn Vệ không thèm quay đầu lại, một tiếng sét nổ nhẹ vang lên, ánh tím chớp động. Chỉ trong vòng một cái chớp mắt, hai người vừa chạy ra ngoài liền bị đánh thành một đám bụi đen rơi xuống sàn nhà.
Xem ra, không chỉ một mình Yên Vũ thăng cấp, mà cái tên này cũng đã trở nên mạnh hơn. Cô run run bò dậy, phần nhiệt trong bụng vẫn đang càn quấy khiến cơ thể cô khô nóng khó chịu. Mắt thấy nam nhân đưa tay hướng về phía này, cô lập tức sợ hãi nói:

"Đừng..."

Lời còn chưa dứt, nam nhân đã mạnh mẽ bế cô lên, những nơi bị da thịt của hắn chạm vào đều giống như được ngâm trong nước mát, thoải mái khiến cô ưm một tiếng, ánh mắt bắt đầu mông lung không rõ ràng, hai gò má đỏ ửng.

Hàn Vệ phát hiện ra cô bất thường, vội xoay người trở về. Hắn cũng không biết sao lại thế này, trước mang cô đi tìm bác sĩ rồi tính. Chẳng qua đi được nửa đường, người trong lòng đã bắt đầu lộn xộn, tay chân không ngừng kéo quần áo của mình. Áo ngủ của cô vốn bị xé một đường, lúc này vừa lôi kéo một cái, bao nhiêu cảnh xuân trước ngực đều hiển lộ ra bên ngoài.
Hắn đang ôm cô nên không có cách nào đè lại cánh tay nhỏ bé kia, chỉ có thể dùng hết tốc độ chạy về nhà. Giống như cảm thấy cởϊ qυầи áo một mình rất không thú vị, cánh tay kia đột nhiên giật mạnh áo sơ mi của hắn, mấy cúc áo đầu đều bung hết ra ngoài.

"Cô đừng nháo."

Hàn Vệ không vui khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy một bàn tay mềm mại nương theo khe hở của cổ áo trượt vào trong lồng ngực hắn mà vuốt ve. Hắn dừng lại bước chân, lồng ngực hơi phập phồng lên xuống một chút. Cô nàng này, chẳng lẽ bị hạ thuốc kíƈɦ ɖụƈ rồi sao?

Yên Vũ hơi thở như lan hương phả lên cần cổ của nam nhân, giống như đang trong thời tiết mùa hè nóng chảy mỡ mà tìm được một khối băng, không ngừng dùng gò má cọ cọ lên người hắn.

"Cố chịu một chút!"

Hàn Vệ thấp giọng nói với nữ nhân, cố gắng phớt lờ hành động càn quấy của cô. Vốn dĩ định đưa cô đến thẳng trung tâm của căn cứ để khám bệnh, nhưng lúc này biết cô trúng thuốc kia, đành mang cô về khu chung cư của dị năng giả.
Tốc độ của hắn nhanh hơn hai nam nhân kia rất nhiều, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Vừa mới định ôm nữ nhân này thả xuống giường, cô nàng lại không yên phận kéo chặt lấy cổ hắn, tự mình hôn lên môi hắn.

Hàn Vệ bị tấn công bất ngờ hơi ngẩn ra, sau đó lỗ tai chợt đỏ lên, rất nhanh ngửa đầu ra sau tránh né. Mặc dù cảm giác vừa rồi rất tốt, nhưng hắn cũng không thể nhân lúc người khác thần trí không rõ mà làm chuyện đồi bại, như vậy chẳng khác gì hắn là kẻ bỏ thuốc.

Yên Vũ mơ mơ màng màng trao đi nụ hôn đầu nhưng cũng không biết, lúc này chỉ thấy cả người nóng hừng hực, liều mạng dán lên trên người nam nhân. Nếu để cô tỉnh táo lại, nhớ rõ những gì mình đã làm, cô nhất định sẽ đập đầu vào tường chết quách cho xong.

Đợi hệ thống quân sửa chương trình xong, tình thế nguy hiểm cũng đã qua, nhưng một tình thế khác đáng sợ hơn lại tới! Ta nên làm cái gì tại thời điểm này đây? Nhắm mắt làm ngơ sao?
Hàn Vệ khổ không thể tả, lửa nóng cũng bị cô cọ xát một lúc mà nổi lên. Hắn kéo Yên Vũ ra không được, cô thật sự rất khỏe, khiến hắn nghi ngờ cô có phải là dị năng giả hệ lực lượng hay không? Bất đắc dĩ đành ôm cả người cô đi vào nhà tắm, nhanh chóng xả nước lạnh.

Trong quá trình này, Yên Vũ cũng đã liếʍ ʍúŧ ra mấy dấu hôn trên cổ Hàn Vệ. Hắn vừa đè lại hai tay của cô thì môi cô lại tiến công, dùng sức cũng sợ cô đau, chỉ có thể cắn răng chịu trận, mồ hôi liên tục rỉ ra trên trán.

Thấy nước đã đổ đầy nửa bồn tắm, Hàn Vệ không chút chần chờ ôm cô gái trong lòng bước vào. Bồn tắm vốn nhỏ chỉ vừa đủ cho một người, lúc này chen chúc với cô như vậy, bao nhiêu bộ vị mềm mại trên người cô đều cọ hết lên người hắn.

Khuôn mặt xinh đẹp kề sát bên cạnh, không ngừng hôn lên cằm và cổ hắn mang đến cảm giác tê dại, quần áo mỏng manh bị nước thấm vào ôm sát lấy thân hình đẫy đà. Lúc này, có là thánh nhân cũng phải có phản ứng!
Hàn Vệ thở dồn dập, chịu đựng suốt nửa tiếng đồng hồ, cô gái kia rốt cuộc chịu yên phận, mơ mơ màng màng tựa vào người hắn mà ngủ.

Bình Luận (0)
Comment