[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 7

Đoạn đường kế tiếp xuất hiện vài con tang thi chưa tiến hóa, Yên Vũ vừa di chuyển vừa đem dao găm trong tay đâm chém, máu tươi theo đó cũng vấy lên quần áo của cô, tích tụ không ít sát khí, nó làm cô nhớ đến đoạn thời gian mình nhận nhiệm vụ đột kích hang ổ của bọn buôn lậu vũ khí và ma túy, lúc đó suýt chút nữa bỏ mạng, nhưng vẫn gắng gượng sống sót đến cùng. Cả người cô giống như hung thần ác sát mới bò lên từ trong địa ngục, mỗi một lần đụng độ tang thi đều ra tay cực kì tàn nhẫn, phảng phất đã quên rằng, trước kia bọn chúng cũng từng là con người. Hoặc có thể, trong tiềm thức của cô luôn cho rằng thế giới này là một quyển tiểu thuyết phi thực tế, vậy nên không có chút cảm giác thương xót.

Đợi đến lúc Yên Vũ từ cửa bên hông xông vào trong Lottle, cả người đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Cho dù tang thi không có suy nghĩ, nhưng bản năng nguyên thủy nhất trong người lại bắt đầu khiến chúng sợ hãi, một số ít tang thi còn lảng vảng trong tầng trệt chần chừ không dám lao lên tấn công cô nữa. Mà ngay khoảnh khắc ngắn ngủi bọn chúng do dự đó, Yên Vũ chớp thời cơ chạy lên tầng hai của khu mua sắm này.

Phía cửa chính vang lên âm thanh ồn ào, có vẻ như nhóm người Tiết Mộng Kỳ cũng vừa giải quyết xong tang thi bên ngoài. Số lượng tang thi còn sót lại trong siêu thị đều bị tiếng động bên đó hấp dẫn qua, chúng theo bản năng chạy về phía có mùi thức ăn, giảm đi không ít áp lực cho Yên Vũ.

Cô còn loáng thoáng nghe được tiếng của Phạm Hành đang chỉ huy mọi người chiến đấu, hình như bọn họ hạ được vài tang thi có tinh hạch? Suy nghĩ vừa chuyển, trong đầu chợt hiện ra một cái bản đồ kì quái, chấm đỏ chớp tắt liên tục bên trên hiển thị vị trí của tang thi cấp hai kia, là ở tầng ba, khu ẩm thực. Yên Vũ mặc dù đang bận tính toán nhưng vẫn rất cảnh giác, hung hăng giơ chân đá bay một tang thi muốn đánh lén cô vào biển quảng cáo điện tử đối diện, lớp kính bên ngoài bị đụng bể, loảng xoảng rơi xuống sàn nhà.

Tiết Mộng Kỳ chạy tới trước mấy bước, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên. Mà lúc này Yên Vũ vừa vặn nghiêng người, ánh mắt cả hai chạm nhau, thoáng chốc đều giật mình.

Tiết Mộng Kỳ không nghĩ tới đứa em gái cùng cha khác mẹ từng hại cô chết thảm vẫn còn sống ổn, với sức lực yếu ớt cùng thân thể thiếu dinh dưỡng trước đó, làm sao cô ta vẫn còn tồn tại được? Điểm này rất kì quái, hơn nữa, dường như Yên Vũ còn thức tỉnh dị năng?

Cô biết rõ khả năng của em mình, tự thân nó không thể nào thức tỉnh dị năng được, trừ khi cũng giống như cô vậy, có được thần vật hỗ trợ! Người thông minh như Tiết Mộng Kỳ tất nhiên sẽ nghi ngờ, cô rất muốn tỉm hiểu xem bảo vật trên người Yên Vũ là gì.

Cong khóe môi, ánh mắt nhìn Yên Vũ trở nên dịu dàng, vốn dĩ muốn gọi một tiếng, đâu ngờ người phía trên làm như không quen biết, chưa nói lời nào đã bỏ đi. Tiết Mộng Kỳ quay ra sau, đối mặt với những người khác trong nhóm, nhẹ giọng ra lệnh:

“Đóng tất cả các cửa lại, bên trong ắt hẳn còn rất nhiều lương thực, mau chóng thu gom, chúng ta phải rời đi trước khi người khác tới. Tầng hai có tôi phụ trách là được.”

Nói xong tự mình chạy bộ lên tầng trên, muốn đuổi theo Yên Vũ.

Phạm Hành vừa rồi cũng phát hiện ra ánh mắt khác thường của Tiết Mộng Kỳ, nhưng lại không tiện hỏi, dáng vẻ mệt mỏi chỉ huy mọi người đi gom những thứ còn dùng được. Lần này điều động gần hết người có khả năng chiến đấu trong căn cứ ra ngoài để đi tìm vật tư là một bước đi vô cùng nguy hiểm, cho dù ông đã cố gắng ngăn cản nhưng không được. Hiện tại còn sống chỉ có chừng bốn mươi người, vậy tính ra đã có bao nhiêu người ngã xuống? Hơn ba mươi mấy mạng! Nếu không phải vì đứa cháu gái nhỏ của mình, ông đã bỏ đi từ lâu rồi!

Trong nhóm bọn họ có khoảng mười người sở hữu dị năng, nhưng đa phần đều là dị năng hệ lực lượng không quá hiếm hoi, thời gian đầu ở trong mạt thế còn tương đối hữu dụng, về sau tang thi tiến hóa thêm thì sẽ trở thành một đám gân gà vô tích sự. Trừ phi ngươi thực sự biến thái, có thể làm cho năng lực của mình không ngừng tăng lên, mà việc tăng thể lực không hề dễ dàng như tấn cấp dị năng.

“Yên Vũ!” Tiết Mộng Kỳ chạy nhanh lên tầng hai, thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của đứa em gái vô dụng kia liền kêu ra tiếng.

“Có chuyện?”

Yên Vũ dừng chân, ánh mắt xa cách nhìn về phía cô gái xinh đẹp vừa xuất hiện, một thân quần áo mộc mạc, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, lại còn có một đôi mắt vô cùng thu hút, lúc ở trong căn cứ cũng đối xử với mọi người rất tốt. Vừa tài giỏi, vừa xinh đẹp hiểu chuyện, chẳng trách nhiều người yêu mến cô ta như vậy. Nhưng Yên Vũ chỉ cảm thấy phiền, nếu không phải hệ thống bắt buộc cô tiêu diệt con tang thi cấp hai kia, cô chẳng muốn chạy vào đây nhìn mặt người này chút nào.

Thấy dáng vẻ khác lạ của Yên Vũ, Tiết Mộng Kỳ hơi nhếch mày, sau đó nhanh chóng vui vẻ tiến tới: “Sao em lại chạy? Còn sống thì tốt rồi, lát nữa cùng chị trở về căn cứ đi!”

Nghe cô ta giả nhân giả nghĩa, Yên Vũ cũng nheo mắt lại, giận dữ nói: “Trở về? Buồn cười! Những ngày ở trong căn cứ tôi chẳng có gì ăn, đói đến mức cả người gầy mọp đi, lúc đó cô ở đâu? Cô hưởng thự cơm no áo ấm từ mọi ngườ, chẳng thèm quan tâm tôi, giờ còn muốn tôi trở về?”

Tiết Mộng Kỳ bày ra dáng vẻ hối hận, run giọng nói: “Chị xin lỗi, là do chị quá bận rộn, lúc ra ngoài tìm vật tư chị đã dặn dò mọi người nhớ mang cơm đến cho em, không nghĩ tới…”

Cô ta gấp đến độ sắp khóc, giống như thật sự yêu thương Yên Vũ nhưng bị cô hiểu lầm, nếu không phải biết được bản chất của cô ta từ sớm, có khi Yên Vũ cũng sẽ bị lừa mất.

“Không nghĩ tới họ lại quên mang cơm cho tôi, và rồi cô cũng quên luôn đứa em này?”

Yên Vũ cười lạnh, cô liên tục đổi phương hướng, giống như là tránh né Tiết Mộng Kỳ nhưng lại chính xác dẫn cô ta tiến về vị trí của con tang thi trong khu ẩm thực.

Dáng vẻ cao cao tại thượng của Yên Vũ rơi vào trong mắt Tiết Mộng Kỳ khiến cô thoáng yên lòng, vẫn là tính tình điêu ngoa ấy, không ngờ được đứa em gái vô dụng này lại thức tỉnh dị năng hệ lực lượng. Vốn dĩ cô định giết người diệt khẩu, nhưng trước tiên phải lấy được bảo vật trên người nó trước. Hơn nữa nơi này nhiều người như vậy, nếu để bọn họ phát hiện cô trực tiếp động thủ với em gái mình thì còn ai dám theo cô chiến đấu nữa?

Hai người một trước một sau cách nhau không quá năm mét, cho dù Tiết Mộng Kỳ liên tục nói mấy câu nhưng Yên Vũ vẫn thủy chung không trả lời, chỉ chăm chăm ghé qua mấy tiệm thịt nướng cùng nhà hàng tìm thứ còn dùng được nhét vào ba lô.

Vị trí của Yên Vũ ngày càng gần chấm đỏ trên bản đồ, mà do cô cố tình thả chậm tốc độ nên Tiết Mộng Kỳ cũng đã theo sát phía sau. Khóe môi không khỏi cong lên, mắt thấy chấm đỏ kia đột nhiên di chuyển, Yên Vũ dừng chân, xoay người lại rồi nói:

“Cô không phải rất mong tôi chết sớm à?”

Tiết Mộng Kỳ cảm nhận được nguồn năng lượng lạ, hơi hơi cau mày: “Không hề, đợi về căn cứ, chúng ta lại nói chuyện!”

Thật vất vả mới canh cho Tiết Mộng Kỳ đi đến cửa trước của nhà hàng Gogi, rơi vào tầm nhắm của tang thi kia, làm sao sẽ để cô ta thoát chứ? Cho dù với khả năng của nữ chính sẽ không thể chết tại đây, nhưng ít nhất cũng có thể làm cô ta nếm chút khổ cực. Bởi vì trong tiểu thuyết, lúc Tiết Mộng Kỳ chiến đấu với con tang thi cấp hai thì còn có thêm vài người hỗ trợ, nhưng hiện tại tất cả đều tập trung dưới tầng một, Yên Vũ thật muốn biết cô ta làm sao đối phó với nó!

Yên Vũ còn chưa kịp mở miệng tiếp tục kéo dài thời gian, một cái bóng đen nhoáng lên lao về phía Tiết Mộng Kỳ, miệng phát ra âm thanh gào thét vang dội, vô cùng khó nghe. m ba khuếch tán ra xung quanh chấn cho lỗ tai Yên Vũ hơi run lên, cô nhanh chóng bật lùi ra sau, mà bên kia Tiết Mộng Kỳ phản xạ cũng không kém, cả người nghiêng mạnh sang bên cạnh, hiểm ác tránh được móng vuốt của tang thi.

Không hổ là nữ chủ tài năng!
Bình Luận (0)
Comment