[Mạt Thế] Hồi Sinh

Chương 52

Sau khi thành công tìm về được Mạc Diệp Ân, đoàn đội liền nhanh chóng thu lại lều trại, tức tốc nhanh chống rời khỏi cánh rừng, cho dù một giây họ cũng không muốn nán lại. 

Tô Chu ngồi cạnh ghế lái, bên cạnh đang lái xe là Mạc Mông, Mạc Diệp Ân một mình chiếm cả hai ghế phía sau, đúng là phong cách của người có địa vị. 

Ban đầu Lam Tư Nhi còn lấy lí do sợ hắn sức khỏe đáng ngại mà muốn cùng hắn chung chỗ ngồi, nhưng sau Mạc Diệp Ân khẳng định hắn không có gì đáng ngại liền ảm đạm lui về đi chung xe với những người còn lại. 

Xe nhanh chóng chạy ra khỏi cánh rừng, theo đường cũ trở về căn cứ. 

Không khí trong xe đột nhiên trở nên im lặng kì cục, Mạc Mông nuốt vài ngụm nước bọt, cười hì hì nói, ý muốn thay đổi một chút không khí khiến người ta áp lực đến khó thở này.

"Đại ca, lần này coi như thoát khỏi đại họa, ta cũng không thể tin cánh rừng đó nhìn êm đềm như vậy mà lại ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng"

Mạc Diệp Ân nâng mí mắt lên nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía Tô Chu, hắn nhẹ nhàng ân một tiếng.

"Đúng là rất nguy hiểm"

Dường như không nghe ra được thái độ ảm đạm của Mạc Diệp Ân, Mạc Mông vẫn nhiệt tình sôi nổi dẫn dắt câu chuyện, một tay đánh tay lái, một tay với lấy bình nước kế bên.

"Bọn ta còn gặp phải săn thực giả, cũng may ngay vị trí cắm trại xuất hiện rất nhiều dây leo, hình như rât lợi hại, nên bọn ta mới thoát được một kiếp!"

Tô Chu cùng với Mạc Diệp Ân bị nội dung câu nói của hắn hấp dẫn, cô không ngờ bọn dây leo đó có sức uy hiếp đên vậy, lần sau đến chắc chắn phải gom tất cả mang về. 

Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Tô Chu, đậu mầm đang nằm ngủ phì phò trong lòng bàn tay cô cũng lung lay vài cái, tỏ ý rất hoang nghênh đồ ăn đến. 

Tô Chu chống tay lên cửa sổ xe, bên ngoài là hình ảnh thành phố A đang khuất dần. Bất giác cô mỉm cười, một nụ cười lạnh đến tận xương cốt.

Bản thân cuối cùng cũng nghĩ ra được trò hay để chơi, thật là vui.

.....

Trở về căn cứ Z, cả đoàn xe được nhiệt liệt đón mừng, Mạc gia đã cử sẵn quân đội đứng trước cổng để đón, cho đến khi nhìn thấy Mạc Diệp Ân bước xuống xe tất cả mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Lão giả lúc trước chủ trì nhiệm vụ cũng đến, lúc này hắn tiến đến bên cạnh Mạc Diệp Ân vỗ vai hắn, rồi cả hai dưới sự bảo vệ của đoàn đội nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của công chúng. 

Mạc Mông đứng bên cạnh Tô Chu, nói với cô.

"Chúng ta về nghỉ ngơi một lát, đầu giờ chiều cùng nhau đi nhận thưởng"

Nói xong hắn cũng nhanh chân chạy theo đoàn đội vừa rời đi. 

Tô Chu nhún vai, đột nhiên cảm nhận được một đạo ánh mắt dính lên người mình, cô nhạy bén dùng tinh thần lực xuyên qua đám người, phát hiện ra một góc kẹt đứng một người quen. 

Tô Tình Tình. 

Bên cạnh còn có một nữ nhân cùng với hai nam nhân, hay thật, còn là người mà cô quen biết, nữ nhân thì khá lạ mặt, còn nam nhân thì cư nhiên lại là Cố Lâm? Người còn lại mới khiến cô bất ngờ,  Triệu Thiên Mạch.

Tô Chu hơi nghiền ngẫm cười cười, không hổ danh là Tô Tình Tình, thật may quá, cô còn sợ cô ta không có bản lĩnh đấu lên thật nhàm chán đâu. 

Vừa đi Tô Chu vừa suy nghĩ, phân một chút tính thần lực vờn quanh bốn người, đột nhiên trong đầu cô vang lên một tiếng,

"Đinhhh! Phát hiện nhân vật phản diện hắc hóa Tô Chu, vô pháp đo lường thông tin cùng hảo cảm độ, hệ thống phát hiện nguy hiểm, thỉnh kí chủ mau rời khỏi!"

Đang say mê rơi vào bể tình với Triệu Thiên Mạch, Tô Tình Tình bị hệ thống nhắc nhở sợ hãi đánh một cái rùng mình, cô ta nhanh nhẹn đáp lại hệ thống.

"Là sao thế này, không phải con ả Tô Chu vừa đi mất rồi sao? sao đột nhiên lại xuất hiện gần đây?"

Tô Chu nhận ra giọng nói này, là của Tô Tình TÌnh, nhưng làm cách nào nó lại vang lên trong đầu cô? Còn cả chuyện gì xảy ra? Tô Tình Tình có một cái hệ thống, còn phát hiện được tinh thần lực của cô đang ở cạnh đó mới tưởng nhầm là cô sao?

Tô Chu thú vị cười cợt, rác rưởi lại bám lên người rác rưởi, hóa thành một đống rác to đùng, chẳng ai khác là Tô Tình Tình. 

Cô nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng rồi thu hồi tinh thần lực của bản thân, nhắm mắt lại. Có chút tưởng niệm Tiểu Thi a...

Bên kia cuối cùng hệ thống cũng chịu im lặng, Tô Tình Tình một đầu mồ hôi trở về phòng, hệ thống phản ứng mãnh liệt khiến cô ta sợ hãi vô cùng. Trong lòng gấp gáp muốn nhanh chóng leo lên cây đại thụ là Triệu Thiên Mạch, cô không tin Tô Chu có thể đấu lại với người đứng đầu căn cứ này. Trên môi nở một nụ cười đắc ý. 

Nếu như hệ thống có thể đo lường được một ít thông tin về Tô chu, thì có lẽ bây giờ nó có thể nhắc nhở kí chủ nó một chút, rằng cho dù có mười gốc đại thụ TRiệu Thiên Mạch thì cũng đánh không lại Tô Chu. Nhưng xui xẻo là nó không thể, vì vậy Tô tình Tình vẫn nằm trên giường, mơ mộng về tương lai vốn dĩ không có một chút ánh sáng.





Bình Luận (0)
Comment