Mạt Thế Lạc Hồng Hệ Thống

Chương 35

“Ưm…Hàn Phong xấu… Hàn Phong xấu… em yêu anh.. cho em đi mà…” Huyền Anh bủn rủn rên la.

Hàn Phong tay vẫn không ngừng linh động ra vào, ngón tay hắn điêu luyện lên xuống làm cho Huyền Anh không ngừng co giật. Bỗng nàng “A” một tiếng, cong người lên phún trướng sau đó nằm bệt ra sàn nhà mà co giật. Hàn Phong leo lên thành bể, vắt một chân của nàng lên vai, bắt đầu để cậu em đang sừng sững của mình ở ngoài cửa hang động, bất quá, hắn không cho vào ngay mà cứ khiêu khích ở bên ngoài.

“Em muốn gì nào vợ yêu?” Hàn Phong hỏi.

“Yêu em đi lão công, người ta muốn mà, anh xấu lắm..ưm.”Huyền Anh lúc này không còn bất cứ thẹn thùng gì nữa, hiện tại nàng chỉ đơn giản là muốn Hàn Phong mà thôi.

Hàn Phong nghe thấy vậy cũng nóng bừng lên, hắn thực sự động tình rồi. Không chút trở ngại, Hàn Phong liền cong lưng ấn người vào, một loại cảm giác ấm áp bao bọc rồi co giật ôm chặt lấy thằng nhỏ của hắn. Hàn Phong lúc này cực kỳ sung sướng, Huyền Anh thì chẳng cần phải nói, ngay khi Hàn Phong thúc vào sâu trong nàng thì hai chân nàng đã cuốn lấy eo hổ của hắn mà cong người phun trào thêm một lần nữa.

“Phonggggg…” Nàng lờ mờ rên rỉ, hay tay ôm lấy cổ hắn, môi thì hôn loạn lên mặt, lên cổ Hàn Phong.

Hàn Phong nhịp eo đều đều làm cho Huyền Anh nhắm nghiền cả mắt lại, bỗng nàng xoay người thay đổi tư thế, nàng ở trên, hắn ở dưới, sau đó hông nàng uốn éo đưa đẩy theo bản năng làm Hàn Phong thoải mái không thôi. Cứ như vậy, hai người quần nhau đến cả tiếng đồng hồ, sau đó Huyền Anh liền kiệt sức nằm vật trên sàn nhà, nàng lần này thật sự là dục tiên dục tử, vậy mà nàng lại bị Hàn Phong cho lên đỉnh núi đến 15 lần khiến cho chân tay nàng rã rời, làm Hàn Phong phải tắm cho nàng.

Hai người vừa tắm rửa, vừa trao cho nhau những ánh mắt thâm tình, sau đó liền ôm nhau mà ngâm bể. Huyền Anh bỗng quay lại hôn vào môi Hàn Phong một cái thật sâu. Bỗng dưng nàng nghẹn ngào nói:

“Phong, em hình như khổng thể nào sống thiếu anh được nữa mặc dù chúng ta chỉ vừa mới quen nhau có hơn 1 tuần, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng cuộc sống này nếu thiếu anh thôi đã làm trái tim em đau đớn rồi.”

Hàn Phong âu yếm hôn nhẹ lên trán nàng nói:

“Anh cũng vậy.”

“Anh cũng không thể nào sống được nếu thiếu em sao?”Huyền Anh hạnh phúc hỏi.

“Ý anh là, anh cũng không thể nào sống được nếu thiếu anh.” Hàn Phòng cười hihi nói một câu xanh rờn.

“Hàn Phong, anh… đồ đáng ghét” Huyền Anh cắn môi quay ngoắt lại hắt nước vào mặt hắn.

Hai người náo loạn một lúc thì Hàn Phong mạnh mẽ ôm Huyền Anh vào ngực nói:

“Anh cũng không thể nào sống thiếu em được ngốc ạ.”

Huyền Anh hạnh phúc rúc trong người hắn. Hàn Phong vừa ôm nàng, vừa miên man suy nghĩ một điều gì đó, cuối cùng hắn liền như làm ra một quyết định quan trọng nào đó mà thở dài một tiếng.

“Thôi nào, đi ra thôi không có em sẽ bị cảm mất.” Hàn Phong thầm thì.

“Vâng.” Huyền Anh nhẹ nhàng nói, nàng lúc này đã bị rơi vào bể tình rồi, Hàn Phong nói gì nàng cũng theo hắn hết.

Hai người sấy khô đầu, sau đó lên giường ôm ấp, Hàn Phong đặt cằm lên đều Huyền Anh nói:

“Huyền Anh, anh có chuyện này muốn nói với em.”

“Dạ.” Huyền Anh mệt mỏi đáp.

“Em có tin vào những câu truyện thần thoại không? Như là thuỷ tổ Lạc Long Quân, Sơn Tinh, Thuỷ Tinh?” Hàn Phong hỏi.

“Em cũng không biết nữa. Sao vậy anh?” Huyền Anh tròn xoe nhìn hắn với ánh mắt hiếu kì.

“Anh thì đã gặp thuỷ tổ và hai người Sơn Tinh, Thuỷ Tinh, những nhân vật huyền thoại mà chỉ xuất hiện ở trong truyện cổ tích đó rồi, hơn nữa, anh còn là đại đệ tử của hai người Sơn Tinh, Thuỷ Tinh đấy.”Hàn Phong nghiêm túc nói.

“Cái này… em tin anh.” Huyền Anh lúc đầu còn hơi chần chừ, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Hàn Phong, nàng liền gật đầu, nhất nhất tin tưởng hắn.

Hàn Phong âu yếm hôn chụt một cái lên má Huyền Anh, hắn đương nhiên hiểu rằng, Huyền Anh là một nhà khoa học, thật sự là rất khó để nàng có thể chấp nhận sự tồn tại của thần thánh hay tiên nhân. Nhưng nàng chỉ mất có chưa đầy 1 giây liền bỏ được những thành kiến trong đầu mình để tin tưởng những điều đó là sự thật chỉ vì đó là lời mà hắn nói ra.

Hai người cứ như vậy mà quấn lấy nhau, một người thì thao thao bất tuyệt, một người thì nằm chăm chú lắng nghe câu truyện của người kia. Hàn Phong kể tất cả mọi truyện cho nàng nghe. Từ truyện hắn là trẻ mồ côi, cho đến lúc hắn bị đánh đập ở con hẻm sau trường, gặp được thuỷ tổ rồi gia nhập huấn luyện cùng hai vị sư phụ. Huyền Anh nằm bên cạnh nghe mà há hốc mồm.

Hàn Phong cũng kể cho nàng về sắc dục huấn luyện tràng, khiến nàng đỏ mắt tía tai, nhéo eo hắn một cái nói:

“Thảo nào mà tên xấu xa nhà anh lại làm tốt như vậy.”

Sáu đó, Hàn Phong có chút ngập ngừng rồi vẫn quyết định kể đến nhiệm vụ duy trì dòng máu Lạc Hồng, Huyền Anh nghe được liền dại ra, hai hàng nước mắt nàng lăn xuống, không ngừng dùng hai cánh tay nhỏ bé kia mà đấm như gãi ngứa vào ngực Hàn Phong. Nhìn thấy Huyền Anh khóc. Mặc dù hắn đã đoán trước được phản ứng của nàng, nhưng trái tim của hắn vẫn cực kỳ thống khổ, hắn liền ôm chặt lấy nàng, mặc cho nàng khóc như hoa lê đái vũ trong lồng ngực của mình.

Mãi đến một lúc sau, nàng mới ngừng khóc mà thút thít nỉ non trong lòng hắn. Nàng ngẩng lên, nhìn Hàn Phong với ánh mắt đỏ ửng trông rất đáng thương.

Huyền Anh cứ nhìn vào mắt hắn như vậy tận 10 phút, lúc này nàng mới nói:

“Hàn Phong, em hiểu được anh là một người rất đặc biệt, anh mang trên mình những trọng trách to lớn. Nhưng anh cũng nên biết rằng, phụ nữ chúng em kỳ thực rất ích kỷ.”

“Không có ai muốn chia sẽ tình yêu của mình với một người nào khác. Hàn Phong, em không hề muốn rời xa vòng tay của anh một chút nào, nhưng anh có thể cho em mấy ngày yên tĩnh để suy nghĩ lại về chuyện này có được hay không?” Huyền Anh nói đến đây thì liền không kìm được, nước mắt lại tuôn xuống như mưa.

Hàn Phong cúi đầu hôn xuống từng giọt nước mắt trên má nàng, yêu thương nói:

“Xin lỗi em, Huyền Anh, là anh không tốt.” Hắn nói rồi đứng dậy mặc quần áo, bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng khép lại, trái tim của Huyền Anh cũng theo đó mà ngừng một nhịp.

Hàn Phong lúc này tâm tình nặng trĩu, hắn đứng ngoài ban công, thở dài một hơi.
Bình Luận (0)
Comment